Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Rầm ——
Cửa phòng bị bạo lực đá văng, chùm sáng quét vào, gian phòng tối đen trong nháy mắt bị chiếu sáng trưng.
Cái bóng chập chờn giao thoa trên mặt đất.
Nhưng vào lúc này, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, tiếp đó là tiếng người kêu thảm thiết.
Người đang định tiến vào bị âm thanh này làm cả kinh, lập tức quay người ra ngoài.
Những người còn lại cũng cấp tốc rút khỏi, chùm sáng biến mất, gian phòng lần nữa lâm vào trong bóng tối.
Bên ngoài là tiếng đánh nhau loạn xạ, tiếng quát lớn, còn có tiếng người thét chói tai.
Trong bóng tối, Sơ Tranh và Lâu Hành đứng trong góc, hai người sát lại rất gần, nhưng Lâu Hành rất lịch sự giữ vững khoảng cách sau cùng, không đụng phải Sơ Tranh.
Một mình anh Huy ngồi xổm ở một bên khác, những người kia vừa rút lui, anh ta lập tức len lén chạy tới.
“Sơ Tranh tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Sơ Tranh: “...”
Ta làm sao biết làm sao bây giờ!
Tiếng động trên hành lang dần dần đi xa, một bóng người đột nhiên chạy vào, anh Huy lập tức động thủ, nhấc chân quét về phía đối phương.
“Điện hạ, là tôi!” Đối phương giọng điệu gấp gáp kêu một tiếng.
Ai là điện hạ của ngươi?
Gọi ai đấy!
Vài giây sau Sơ Tranh mới kịp phản ứng, nơi này người có thể được gọi là điện hạ, hình như chỉ có người ngoài hành tinh là cô thôi.
Giọng nói này cũng hơi quen tai...
Hình như là nữ nhân viên phục vụ lần trước.
“A Huy.” Sơ Tranh gọi anh Huy lại.
Anh Huy lập tức rút về bên cạnh Sơ Tranh: “Sơ Tranh tiểu thư, cô gái này rất lợi hại...”
Cô gái tiến lên hai bước, giọng điệu lo lắng: “Điện hạ, tôi không có thời gian giải thích nhiều với ngài, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”
Sơ Tranh có thể cảm giác được ánh mắt kỳ quái của Lâu Hành.
Giống như đang im ắng hỏi thăm, tại sao cô ta lại gọi cô là điện hạ.
Sơ Tranh trấn định hỏi: “Tại sao tôi phải đi theo cô?”
Cô gái liên tục nhìn về phía cổng: “Điện hạ, tôi sẽ không hại ngài, những người kia chẳng mấy chốc sẽ trở về, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói.”
Ngay khi giọng nói của cô gái vừa rơi xuống, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Vẻ mặt cô gái biến đổi, không nghĩ tới lại nhanh như vậy...
Cô ấy quét mắt nhìn gian phòng một vòng, cầm cái ghế trong phòng lên, đập về phía cửa sổ thủy tinh.
Vốn cho rằng sẽ có tiếng vỡ vụn chói tai, nhưng mà bọn họ cũng không nghe thấy, thủy tinh vỡ vụn, lấy tốc độ chậm chạp quỷ dị bay ra bốn phía.
Giống như là... Có người ấn nút quay chậm.
Anh Huy trợn mắt há mồm, đây... đây mẹ nó là năng lực gì!!
Cô gái thúc giục Sơ Tranh: “Điện hạ, đi mau!”
“Rời đi trước, nơi này không an toàn.” Lâu Hành bình tĩnh hơn nhiều, dù sao hắn làm nghề kia, cũng có liên hệ với sinh mệnh ngoài hành tinh, gặp qua không ít chuyện quỷ dị.
Bây giờ quan trọng nhất là những người bên ngoài kia.
Thẻ người tốt bảo đi... Vậy thì đi chứ sao.
Anh Huy vẫn còn sững sờ tại chỗ, mấy người đã rời đi từ cửa sổ, anh ta mới lấy lại tinh thần, đuổi theo sát.
Phía dưới cửa sổ này của bọn họ chính là một hành lang trên không, không cần quá tốn sức là có thể nhảy lên phía trên.
Xuyên qua hành lang, cô gái muốn đi một bên khác, Sơ Tranh lại kéo Lâu Hành đi theo một hướng khác.
“Đây là trở về...”
“Câm miệng.” Sơ Tranh thấp giọng quát một tiếng.
“Điện hạ!” Cô gái cũng phát hiện Sơ Tranh không đi theo cô ấy, vội vàng quay đầu đuổi theo.
Sơ Tranh dẫn bọn họ xuyên qua bãi đỗ xe.
Lâu Hành nhíu mày: “Xe này quá lộ liễu rồi.”
“Sợ cái gì.” Sơ Tranh mở cửa xe: “Có tôi đệm lưng cho anh, lên xe.”
Lâu Hành: “...”
Anh Huy chui lên xe trước một bước, cô gái kia cũng theo sát phía sau, Lâu Hành chỉ có thể lên xe.
-
Xe chạy như bay mà qua, xuyên qua kiến trúc bao phủ trong bóng tối, không biết chạy về nơi nào.
Sơ Tranh từ trong gương nhìn cô gái đằng sau một chút... Được rồi, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong xe không ai lên tiếng, Sơ Tranh trầm mặc lái xe.
Kiến trúc chen chúc nhỏ hẹp dần dần tản ra, bốn phía trở nên trống trải.
Cuối cùng Sơ Tranh dừng xe lại.
Bên ngoài chính là một phiến nham thạch, xung quanh không có kiến trúc gì, xe dừng ở đằng sau nham thạch, dễ dàng che khuất chiếc xe.
Xe tắt máy, Sơ Tranh buông tay lái ra, quét mắt nhìn về phía người ngồi ở ghế sau.
“Cô là ai?”
Cô gái ngồi chung với anh Huy, hai người đều rất phòng bị đối phương.
Cô gái nghe thấy lời nói của Sơ Tranh, lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Tôi là thủ vệ của điện hạ, Nạp Hạ.”
Giọng nói của Sơ Tranh lạnh căm căm: “Tôi là điện hạ của cô?”
Vẻ mặt Nạp Hạ biến đổi: “Điện hạ quả nhiên không nhớ rõ? Ngài còn nhớ rõ...”
Ánh mắt Nạp Hạ đảo qua người Lâu Hành và anh Huy, không nói tiếp nữa.
Sơ Tranh đại khái đoán được cô ấy sợ hai người này biết được thân phận người ngoài hành tinh của bọn họ.
“Tôi không nhớ rõ.” Lúc trước ký ức của nguyên chủ còn chưa khôi phục hết, cho nên tất nhiên cô cũng không biết: “Tôi làm sao để xác nhận cô không phải người của Thanh Đại?”
Nạp Hạ: “Điện hạ, tôi có thể nói chuyện riêng với ngài không?”
Sơ Tranh nhìn Lâu Hành một chút, ra hiệu cô ấy xuống xe.
Lâu Hành ngồi ở trong xe, nhìn chăm chú Sơ Tranh và người kia đi vào trong bóng tối, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm, cô là ai?
Lấy kinh nghiệm trước kia hắn từng quản lý chuyện về sinh mệnh ngoài hành tinh mà nhìn, thì cô gái kia tuyệt đối là một sinh mệnh ngoài hành tinh.
Chỉ có bọn họ mới có những năng lực cổ quái hiếm lạ đó.
Cô ta còn gọi cô là điện hạ, xưng hô như vậy...
Vậy cô...
“Chuyện đó... Vừa rồi cậu có nhìn thấy không?” Anh Huy vừa tìm được giọng nói của mình về, yếu ớt hỏi Lâu Hành.
Lâu Hành: “Có.”
Anh Huy nuốt một ngụm nước bọt: “Đó là cái gì? Siêu năng lực sao?” Nhìn có vẻ rất khốc huyễn đó!
“Không phải.”
Đó là năng lực của sinh mệnh ngoài hành tinh.
Nhưng Lâu Hành không nói ra câu này, dù sao anh Huy chỉ là một người bình thường, hắn nói ra thì phải giải thích nhiều thứ hơn cho anh ta.
-
Nửa tiếng sau, Sơ Tranh trở lại trên xe, Nạp Hạ cũng chậm rãi lên xe.
Sơ Tranh ngồi trên ghế lái, một tay chống tay lái, trong xe nhất thời yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
Sơ Tranh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Lâu Hành: “Anh không muốn hỏi tôi chút gì sao?”
Lâu Hành đại khái không nghĩ tới Sơ Tranh lại đột nhiên hỏi mình, hắn sửng sốt một chút, chậm rãi mở miệng: “Cô là ai?”
“Tôi đến từ bên ngoài Ngân Hà.” Giọng nói lạnh lẽo của cô gái như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, mang theo từng tia khí lạnh lăn đến trong đáy lòng.
Từ sau khi cô gái tên Nạp Hạ kia xuất hiện, hắn đã mơ hồ có chút suy đoán, nhưng khi chính tai nghe thấy lời cô nói ra, nhịp tim Lâu Hành vẫn nhảy chậm nửa nhịp.
Quả nhiên không phải con người sao?
Lúc ban đầu anh Huy nghe không hiểu, một lát sau kịp phản ứng: “Sơ Tranh tiểu thư, cô không phải là người?”
Sơ Tranh: “...” Sao anh lại mắng chửi người hả!
Phần gáy của anh Huy không khỏi mát lạnh, một cỗ khí lạnh vọt thẳng từ lòng bàn chân lên trên trán.
Anh Huy theo bản năng co người lại.
“Cô... Muốn làm gì?” Thật lâu sau Lâu Hành mới tìm được giọng nói của mình về.
Sơ Tranh vẻ mặt ngay thẳng: “Nói thật, trước đó tôi đến để chinh phục nơi này.”
“Điện hạ!” Nạp Hạ kinh hô một tiếng, sao có thể nói ra mục đích của bọn họ chứ?
Sơ Tranh không thèm để ý giơ tay lên, đầu ngón tay đè ép trong không khí, ra hiệu Nạp Hạ ngậm miệng.
Anh Huy: “...” Tôi cũng không biết cô chủ nhà tôi có kế hoạch vĩ đại như thế.
Nghe thấy lời kia của Sơ Tranh, Lâu Hành cũng coi như trấn định: “Vậy bây giờ thì sao?” Dù sao trong tư liệu ghi chép, sinh mệnh ngoài hành tinh muốn chinh phục bọn họ không phải số ít.
Nhiều thêm cô cũng không nhiều hơn bao nhiêu, bớt đi cô cũng chẳng ít đi là mấy.