Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Bây giờ tôi không có hứng thú với chuyện này.” Chinh phục thế giới là không thể nào chinh phục thế giới, cô chỉ muốn an tĩnh co quắp, làm một con cá muối, kiếm chút thẻ mà thôi.
Lâu Hành theo bản năng đặt câu hỏi: “Vậy cô cảm thấy hứng thú với cái gì?”
Trong bóng tối, Lâu Hành không nghe thấy câu trả lời.
Nhưng hắn cảm giác được Sơ Tranh dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm lên bả vai hắn hai lần.
Hắn không thấy rõ khuôn mặt Sơ Tranh, trong đầu đứng máy một lát, dường như không rõ ý tứ Sơ Tranh muốn biểu đạt.
Vài giây sau, tư duy đứng máy khởi động lại.
Ý của cô là... Hắn sao? Cảm thấy hứng thú với hắn?
Lâu Hành đối với đáp án này không biết là ngoài ý muốn hay là không ngoài ý muốn, tóm lại đáy lòng không được bình tĩnh cho lắm.
Hắn tận lực ngăn chặn những cảm xúc cuồn cuộn kia: “Cô nói với tôi như vậy, không sợ tôi bán cô à?”
Sơ Tranh lành lạnh nói: “Anh bây giờ đến bản thân mình cũng khó đảm bảo, làm sao mà bán được tôi?” Cho mi một trăm cái lá gan mi cũng không dám! Trước khi mi bán ta, ta sẽ giải quyết mi trước, mi yên tâm.
“...”
Lâu Hành bị đâm trúng chân đau, trong lúc nhất thời không lên tiến nữa.
-
Trước đó những người kia không phải đuổi theo Sơ Tranh, cũng không phải phát hiện ra Lâu Hành, mà là bọn Nạp Hạ bị bại lộ.
Sơ Tranh có thể xác định khá chắc chắn, Nạp Hạ là người của nguyên chủ.
Nạp Hạ mang cho cô một tin tức, Thanh Đại muốn đi cướp thứ gì đó... Loại thời điểm này, đương nhiên không thể thiếu cô được!
Thanh Đại không vui chính là chức trách của ta.
“Anh có chuyện phải làm sao?” Sơ Tranh hỏi Lâu Hành.
Lâu Hành gật đầu: “Ừ...”
“Được, xe để lại cho anh.” Sơ Tranh xuống xe.
Lâu Hành: “?”
Sơ Tranh nói cho liền cho, rất tiêu sái mang theo Nạp Hạ và anh Huy rời đi.
Một mình Lâu Hành ngồi ở trong xe, thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.
Người này... Tác phong gì đây?
-
Ở nửa đường Sơ Tranh gặp phải người nam lúc trước đi cùng Nạp Hạ.
“Điện hạ, đây là Nạp Đông.” Nạp Hạ chủ động giới thiệu cho Sơ Tranh.
“Điện hạ.” Nạp Đông cúi đầu, ngột ngạt gọi, giọng nói mơ hồ có chút run rẩy.
Sơ Tranh trầm mặc một chút: “Có phải tôi còn có hai thủ vệ, tên Nạp Xuân và Nạp Thu không?”
“Điện hạ, ngài chỉ có tôi và Nạp Đông.” Nạp Hạ cung kính trả lời.
“Ồ.”
Vẫn tốt, Xuân Hạ Thu Đông chưa tụ tập đầy đủ.
Sơ Tranh còn chưa cảm thán xong, giọng nói của Nạp Hạ tiếp tục truyền đến: “Nếu như điện hạ muốn, đợi ngài trở về, leo lên vị trí nữ vương, thì có thể tìm thêm hai thủ vệ.”
Sơ Tranh: “...”
Còn có loại thao tác này sao?
Nạp Đông rầu rĩ hỏi: “Điện hạ, ngài thật sự không nhớ rõ chúng tôi sao?”
“Ừ.”
Nạp Đông nắm tay: “Đều là do Thanh Đại, làm hại điện hạ biến thành thế này, là Nạp Đông không bảo vệ tốt cho điện hạ!”
Càng nói càng tự trách, mắt thấy Nạp Đông sắp muốn đi đồng quy vu tận với Thanh Đại, Sơ Tranh vội vàng nói: “Được rồi, đi làm chính sự trước đã.”
Nếu ngươi có thể giải quyết Thanh Đại, thì còn cần ta tới làm gì.
Nạp Đông: “??”
Nạp Đông khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Nạp Hạ.
Nạp Hạ nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói chuyện lúc trước nghe thấy cho điện hạ rồi, bây giờ điện hạ muốn đi qua bên kia.”
Nạp Đông nhíu mày: “Chuyện kia là thật hay giả cũng không biết, sao cô có thể nói cho điện hạ biết?”
Nạp Hạ: “Nếu vật kia là thật, và nếu Thanh Đại thật sự lấy được, thì điện hạ còn phần thắng gì nữa?”
Nạp Đông: “Lỡ như là cái bẫy của Thanh Đại thì sao?”
Thanh Đại và điện hạ của bọn họ là quan hệ cạnh tranh, chắc chắn ả sẽ nghĩ cách giết chết điện hạ.
Nếu như là Thanh Đại đặt bẫy cho bọn họ thì làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời Nạp Hạ không lên tiếng.
“Là thật hay giả, đi xem một chút là biết rồi.” Sơ Tranh khí định thần nhàn hất một chùm tóc ra sau tai, ngữ điệu thanh nhã lãnh đạm: “Đi thôi.”
Lằng nhà lằng nhằng có thể có kết quả gì.
Bước đầu tiên là phải đi qua mới được!
Nạp Đông nhìn về nơi ánh sáng mơ hồ lay động nơi xa, nhắc nhở Sơ Tranh: “Điện hạ, những nhân loại kia đang điều tra khắp nơi, trên đường phố toàn là người tuần tra, chúng ta không qua được.”
Nơi Nạp Hạ nghe thấy là ở khu một, bây giờ bọn họ nhất định phải đi qua, đi vào khu một.
Vừa mới kinh động đến quá nhiều người, bây giờ chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện, nhất định sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa hình như trong tay những người kia có thứ gì đó, có thể định vị được bọn họ.
Nếu như không phải vật kia, thì trước đó bọn họ cũng sẽ không bị phát hiện.
“Cách là do người nghĩ ra.” Còn chưa có nơi nào mà ta không qua được!
Nạp Hạ và Nạp Đông liếc nhau, đáy lòng hơi kinh ngạc vì điện hạ nhà bọn họ, hình như tính tình tốt hơn không ít.
Nhưng ngẫm lại điện hạ cũng đã mất trí nhớ, bọn họ cũng cảm thấy bình thường.
Nạp Hạ Nạp Đông cho là Sơ Tranh sẽ nghĩ ra cách gì hay ho lắm, ai ngờ cô lại một đường... Đánh tới?
Đây chính là cách?
Đội thủ vệ căn bản không đủ cho Sơ Tranh đánh, tổ hành động đặc biệt nhận được tin tức chạy tới, cũng không đối phó được cô.
Cuối cùng dẫn Tả Cửu tới.
Tả Cửu vừa đến, những người này giống như tìm được chỗ dựa.
“Chính là các người trà trộn vào thành phố dưới đất?” Tả Cửu quan sát bọn người Sơ Tranh: “Dáng dấp cũng ra dáng lắm, nhưng chỗ này cô có đến mà không có về.”
Tả Cửu người này trong ngôn hành cử chỉ đều có thể trông thấy tự phụ.
Nhưng nhìn từ tư thế của anh ta, thì không hề có ý khinh thị.
“Khuyên các người nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu không các người sẽ phải ăn khổ đấy.” Tả Cửu dự định dùng lễ trước rồi dùng binh sau.
Sơ Tranh lười nói nhảm, trực tiếp động thủ.
Tả Cửu bên kia còn dự định phát biểu vài câu diễn thuyết, kết quả là trông thấy Sơ Tranh đánh tới, lập tức lách mình tránh đi, giơ tay so chiêu với Sơ Tranh.
Tả Cửu là trưởng quan tạm thời của tổ hành động đặc biệt, anh ta có thể làm chức tạm thời này, thực lực tất nhiên không thấp.
Nhưng mà đối đầu với Sơ Tranh, cuối cùng vẫn không chiếm được chỗ tốt, bị Sơ Tranh ấn xuống đất mà đánh.
Sơ Tranh tìm được máy định vị trên người anh ta, trực tiếp tịch thu: “Nhìn bọn họ như thế, anh là người dẫn đầu?”
Mặt Tả Cửu bị đè xuống mặt đất, cả người đều không thể động đậy, phẫn nộ lại táo bạo: “Ở chỗ này khắp nơi đều là người của tôi, cô đừng cho là mình có thể chạy thoát!”
“Ai nói tôi muốn chạy trốn?” Cô sẽ trốn sao? Cho dù chạy thì đó là chiến lược rút lui, không hề có một xu quan hệ nào với trốn cả.
“Hừ.”
Tả Cửu cười lạnh một tiếng.
Sơ Tranh không nhìn anh ta cười lạnh: “Giúp tôi một việc.”
“Cô giết tôi đi!” Trong mắt Tả Cửu như có ánh lửa, tức giận nói: “Tôi sẽ không phản bội thành phố dưới đất!”
“...”
Ai cần ngươi phản bội thành phố dưới đất, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Sơ Tranh kéo Tả Cửu dậy, bảo anh Huy bên cạnh bắt lấy anh ta: “Tổ hành động đặc biệt các anh đến khu một, chắc là rất thuận tiện nhỉ?”
Lửa giận của Tả Cửu không giảm: “Cô muốn làm gì?”
Sơ Tranh thật lòng đáp: “Giúp tôi dẫn đường.”
Tả Cửu: “??”
-
Nạp Đông và Nạp Hạ đại khái đều không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ trực tiếp bắt người của tổ hành động đặc biệt dẫn đường cho cô.
Thủ vệ canh giữ ở dưới tường cao, trông thấy khuôn mặt Tả Cửu, đều không hề nhìn kỹ, đã cho bọn họ vào.
Khu một không mất điện, đèn đuốc sáng trưng.
Hai bên kiến trúc bị ánh đèn chiếu vào, cho người ta một loại cảm giác băng lãnh khoa huyễn, làm cho người ta coi nhẹ sự thật là bọn họ đang sinh sống ở thành phố dưới lòng đất.
Miệng Tả Cửu không thể nói, thân thể chỉ có chân có thể động, khuôn mặt xanh xám, trong mắt lộ ra hung quang.
Anh Huy đẩy Tả Cửu đi lên phía trước, tư thế của anh ta có chút cứng ngắc, nhưng trên người không nhìn thấy bất cứ vật gì trói buộc, người đi ngang qua dồn dập chào hỏi anh ta, thấy sắc mặt Tả Cửu không tốt, cúi đầu một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
Tả Cửu: “!!!”
Bọn ngu xuẩn này!