Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thành phố dưới lòng đất.
Hạ Tiến đau đầu xoa mi tâm, gần đây thành phố dưới đất không phải nơi này xảy ra vấn đề, thì chính là chỗ kia xảy ra vấn đề.
Nguồn năng lượng tinh mặc dù đang vận chuyển bình thường, nhưng cột thủy tinh không đủ, rất nhiều thiết bị đều vận chuyển đứt quãng.
Cũng không biết mấy người Lâu Hành có tìm được thủy tinh hay không.
Hạ Tiến chắp tay sau lưng đi tới đi lui, đầu đầy vẻ u sầu.
“Hạ tiên sinh...”
Hạ Tiến đã hình thành phản xạ có điều kiện: “Lại xảy ra vấn đề gì rồi?”
“...” Không ai trả lời ông ta.
Hạ Tiến ngẩng đầu nhìn lại, người đứng ở cửa ra vào vẻ mặt trắng bệch, cánh môi cũng đang phát run.
Đáy lòng Hạ Tiến hơi hồi hộp một chút: “Xảy ra chuyện gì?”
Người kia nuốt một ngụm nước bọt: “Bên ngoài... Bên ngoài có một chiếc... Phi thuyền rất lớn.”
Hạ Tiến: “???”
Hạ Tiến lập tức đến phòng quan sát của thành phố dưới đất, nơi này có thể nhìn thấy hoàn cảnh của khu vực gần ngoại thành.
Trên không của thành phố dưới đất lâu dài có sương mù bao phủ, nhưng lúc này trong sương mù rõ ràng có vật gì đó đen nghịt.
Bọn họ thông qua dụng cụ quét hình, cuối cùng hiện ra đó chính là một chiếc phi thuyền.
Một chiếc phi thuyền lớn quá mức.
Hạ Tiến lập tức hạ lệnh: “Kéo còi báo động, báo với tất cả mọi người trốn vào chỗ tránh nạn an toàn, những người còn lại chuẩn bị nghênh chiến.”
Các khu ở thành phố dưới đất đồng thời vang lên cảnh báo, phần lớn quần chúng không rõ ràng cho lắm.
Nhưng gần đây cảnh báo thường thường sẽ vang lên một lần, bọn họ đều đã thành thói quen, cấp tốc tiến về chỗ tránh nạn.
Hạ Tiến không biết trên phi thuyền kia là cái gì, mục đích của đối phương là gì, hết thảy phải dựa theo thời điểm nghiêm trọng nhất để ứng đối.
Nhưng mà chờ nửa ngày, chiếc phi thuyền kia cũng không có động tĩnh gì, chỉ yên tĩnh trôi nổi ở phía trên.
“Hạ tiên sinh, ngài đến xem đi!” Có người kích động kêu lên.
Hạ Tiến vội vàng đi qua xem, trong màn hình sương mù vấn vít, nhưng mơ hồ có thể trông thấy có người đi từ trên phi thuyền xuống.
Mà những người này còn mặc quần áo bọn họ quen thuộc...
Đây là người của tổ hành động đặc biệt!
Hạ Tiến cho người phóng to màn hình, nhưng đáng tiếc sương mù quá lớn, những người kia lại đeo mặt nạ, thật sự không thấy rõ.
Tận đến khi Hạ Tiến trông thấy Sơ Tranh.
Cô không đeo mặt nạ, đứng trong đám người không thấy rõ khuôn mặt, lập tức trở nên quá bắt mắt.
“Hạ tiên sinh, hình như là Lâu tiên sinh bọn họ trở về...”
-
Lâu Hành dẫn người về đến thành phố dưới đất, Hạ Tiến đã đợi ở cửa vào, thấy thật sự là bọn người Lâu Hành, biểu cảm hơi buông lỏng.
“Chiếc phi thuyền bên ngoài kia là thế nào?”
Lâu Hành nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút: “Là cô ấy lái về, thủy tinh đều ở trên đó.”
Hạ Tiến: “???”
Lâu Hành hơi chần chờ, vẫn nói: “Thứ đó hẳn là tinh hạm, không phải phi thuyền.”
Hạ Tiến: “???”
Lâu Hành nói tiếp: “Chính là chiếc mà chúng ta đi tìm.”
Hạ Tiến: “...”
Đầu óc Hạ Tiến có chút đứng máy, một hồi lâu mới sau mới vận chuyển một lần nữa, biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Ông ta bảo bọn họ đi tìm cột thủy tinh, bọn họ thì tốt rồi, trực tiếp lái chiếc phi thuyền... A, không đúng, là tinh hạm người ta để cột thủy tinh về?
Hạ Tiến thật sự sợ Sơ Tranh đột nhiên muốn xử lý cái gì đó, thành phố dưới đất của bọn họ hoàn toàn không đủ cho nó nổ.
Lâu Hành dẫn người đi chuyển cột thủy tinh, bởi vì chuyện lúc trước, bây giờ bọn họ đều rất cẩn thận, phải lựa chọn thứ bên trong không có cái gì, di chuyển còn phải cẩn thận.
-
Liên quan tới chuyện Đá Vũ Trụ, Lâu Hành nói với Hạ Tiến một lần.
Tạm thời khối Đá Vũ Trụ này cũng chưa từng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên Hạ Tiến chỉ có thể thở dài.
“Không sử dụng nó, toàn bộ thành phố dưới đất có thể chống đỡ bao lâu?” Hạ Tiến nói: “Đây là cách duy nhất bây giờ, nếu quả thật giống như lời cậu nói, vậy cũng chỉ có thể đại biểu cho việc số mệnh của nhân loại chúng ta như thế...”
Đá Vũ Trụ không thể nào không sử dụng.
Thành phố dưới đất cần nó mới có thể kiên trì được.
Hạ Tiến chỉ có thể đảm bảo khi ông ta còn ở trên vị trí này, sẽ không lợi dụng tảng đá kia làm gì cả, ra sức bảo vệ người của thành phố dưới đất, có thể sống được.
Lâu Hành: “Có lẽ nó sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Willy kia nói qua, bọn họ diệt vong là bởi vì tham lam, ích kỷ...
Nhưng bây giờ bọn họ đang vì người của toàn bộ thành phố dưới đất.
Cũng không phải là vì lợi ích của một người, cho nên nếu khối Đá Vũ Trụ kia thật sự lợi hại như vậy, thì nó cũng có thể biết được.
“Khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi.” Hạ Tiến vỗ bả vai Lâu Hành: “Còn có chuyện lúc trước...”
“Không sao.”
Lâu Hành cắt ngang lời Hạ Tiến, rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện lúc trước.
Hạ Tiến trầm mặc một chút: “Ông chủ Giả thế nào rồi?”
Lâu Hành lắc đầu: “Vợ ông ta sắp không gắng gượng được nữa rồi. Lần này có thể tìm được tinh hạm, cũng có công ông ta dẫn đường, ông ta làm những chuyện này, cũng chỉ là vì vợ ông ta, cho nên chuyện lúc trước, tôi cảm thấy có thể lấy công chuộc tội.”
“Để tôi nghĩ thêm.”
Đồ vật trên tinh hạm, đều là do đế quốc Osefia chế tạo, ông chủ Giả không tìm được vật hữu dụng, còn gặp phải người máy tập kích.
Thân thể bà chủ Giả vốn đã yếu, bây giờ đã đến thời khắc hấp hối.
Hai ngày sau, bà chủ Giả qua đời.
Hạ Tiến phái người đi tìm ông chủ Giả, kết quả phát hiện không thấy ông chủ Giả đâu.
Lần này ông ta chỉ mang thi thể của bà chủ Giả đi, những người còn lại đều để lại.
Ông chủ Giả cứ đi ra ngoài như vậy, đồ vật ông ta mang theo có thể chèo chống cho ông ta đi bao xa?
Tất cả mọi người cho là ông chủ Giả vì dã tâm của mình, nhưng ai có thể nghĩ tới ông ta chỉ là vì vợ mình mà thôi...
Sơ Tranh còn bắt được Thanh Đại, giao cho Hạ Tiến.
Trước đó Hạ Tiến đã muốn bắt Thanh Đại, nhưng sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Sơ Tranh, biết Thanh Đại là đồng tộc của cô, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng Hạ Tiến dày vò cỡ nào.
Nhưng Thanh Đại lại không thể thả đi.
Thanh Đại và Sơ Tranh cũng không giống nhau, Thanh Đại này hoàn toàn không thể khống chế, ai biết thả ả đi rồi, thì có thể dẫn tới tai nạn gì hay không.
Vì đảm bảo an toàn cho thành phố dưới đất, Hạ Tiến chỉ có thể bứt tóc nghĩ cách.
Sơ Tranh cũng mặc kệ Hạ Tiến xử lý Thanh Đại như thế nào.
Dù sao cô chỉ cần bảo đảm Thanh Đại không vui là được rồi.
Cố gắng làm tốt bổn phận của một người tốt.
【...】 Người tốt gặp quỷ.
-
Lâu Hành tìm được Sơ Tranh ở trên tinh hạm, cô dựa vào biên giới tinh hạm, đang nhìn sương trắng phía dưới.
Lâu Hành tới, đứng ở bên cạnh cô, đứng một lúc, chậm chạp lên tiếng: “Sau đó cô dự định làm gì?”
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi nói: “Dẫn anh ra ngoài ngân hà ngắm phong cảnh.”
“?”
Biểu cảm của Lâu Hành cũng hơi dại ra.
Câu nói này hắn đột nhiên không lý giải được.
Sơ Tranh đột nhiên kéo hắn, vị trí của hai người chuyển đổi, Lâu Hành dựa vào bên ngoài, hai tay Sơ Tranh chống lấy lan can kim loại đằng sau, vừa vặn bao vây hắn ở bên trong.
Khuôn mặt của cô gái phóng đại trước mặt hắn.
Lâu Hành theo bản năng ngửa ra sau, kéo ra khoảng cách với Sơ Tranh.
Sơ Tranh đột nhiên xích lại gần hắn, cánh môi hé mở, nghiêm túc hỏi: “Anh có muốn ở bên tôi không?” Dám nói không, đập chết anh!
Lâu Hành: “...”
Khi Sơ Tranh nói ra câu nói kia, Lâu Hành cũng cảm giác được nhịp tim mình đập rộn lên, huyết dịch toàn thân cũng bốc lên.
Lâu Hành hơi chớp mắt, có vẻ khó khăn nuốt nước miếng, thanh âm khô khốc: “Chúng ta không giống...”
Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại một chút, trầm mặc mấy giây, phun ra một câu: “Anh kỳ thị người ngoài hành tinh?”
Mặc dù giống loài không giống, nhưng tất cả mọi người là sinh mệnh ngang nhau, dựa vào cái gì mà kỳ thị ta!
Ta thân là người ngoài hành tinh, cũng không phải ta muốn, đều là Vương bát đản sai!