Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1645: Chương 1645: Khách đến từ thiên ngoại (34)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lâu Hành: “...”

Hắn không có ý kia.

Lâu Hành còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, Sơ Tranh đột nhiên thu tay lại, nhẹ nhàng nói một câu: “Được rồi.”

Sao có thể ép thẻ người tốt của mình chứ, quá thất đức.

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm một người tốt!

Lâu Hành: “??”

Sơ Tranh không có bất kỳ ý giải thích gì, ném ra hai chữ kia rồi đi thẳng.

Lâu Hành sửng sốt một giây, lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã không thấy tung tích nữa.

Thật lâu sau, Lâu Hành phun ra một ngụm trọc khí, tâm tình thế mà lại có chút mất mát...

-

Lâu Hành cho là Sơ Tranh nói được rồi, là cô từ bỏ.

Nhưng Lâu Hành không nghĩ tới, Sơ Tranh nói được rồi, chỉ là hỏi ý kiến của hắn, trực tiếp trói hắn lên trên tinh hạm...

Nạp Đông không nói một lời ngăn cản Lâu Hành, không cho phép hắn rời khỏi nơi này.

“Tôi muốn gặp Sơ Tranh tiểu thư.”

Nạp Đông buồn bực mà nói: “Điện hạ không rảnh.”

Lâu Hành hít sâu: “Vậy cậu nói với cô ấy thả tôi xuống.”

Nạp Đông liếc hắn một cái, thay Sơ Tranh trả lời: “Không thể nào.”

Đây là câu nguyên gốc của điện hạ, không phải Nạp Đông nói bậy.

Bất kỳ yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn hắn, nhưng chính là không thể thả Lâu Hành đi.

Nếu như Lâu Hành chạy, cậu sẽ phải phụ trách.

Bây giờ điện hạ tức giận rất đáng sợ... Cậu không thể trêu vào.

Lâu Hành đi vòng vòng tại chỗ, sắc mặt dần dần khó coi: “Tôi muốn gặp cô ấy.”

Nạp Đông trả lời đâu ra đấy: “Điện hạ có thời gian tự nhiên sẽ tới.”

Lâu Hành: “...”

-

Ngày thứ hai Lâu Hành mới nhìn thấy Sơ Tranh.

Lâu Hành lạnh mặt: “Cô bắt tôi lên trên này để làm gì?”

“Anh là của tôi, đương nhiên phải bắt anh tới.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình.

Lâu Hành: “???”

Tôi đồng ý chưa?

Ai là của cô hả?

“Cô cho tôi xuống dưới.”

“Được.”

Sơ Tranh ra hiệu Lâu Hành đi cùng mình.

Cô dẫn Lâu Hành đi ra ngoài hành lang, để Lâu Hành nhìn xuống phía dưới.

Lọt vào trong tầm mắt không còn là sương mù trắng xóa, mà là bầu trời sao mênh mông.

Ở cách đó không xa, có một viên tinh cầu màu trắng, mà bọn họ đang rời xa tinh cầu kia.

Sơ Tranh chỉ vào phía dưới, bình tĩnh lại hờ hững nói: “Anh muốn trở về, có thể nhảy từ đây xuống.” Ta đã bắt mi lên đây, sẽ còn để mi xuống dưới sao?

Ngây thơ!!

Ngây thơ cũng không ngây thơ như mi đâu!

Lâu Hành: “...”

Lâu Hành không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ có loại thao tác này, biểu cảm đổi tới đổi lui, mở miệng mấy lần, mà một chữ cũng không nói ra được.

Lâu Hành trầm mặt trở về chỗ mình ở trước đó.

“Điện hạ, ngài làm như thế, có thể làm hắn tức giận không?” Nạp Hạ yếu ớt hỏi.

“Tức giận thì tức giận chứ sao.” Sơ Tranh nói: “Có thể đánh ta chắc.”

Nạp Hạ: “...”

Điện hạ, cô như vậy sẽ không tìm được bạn đời đâu!

Nạp Hạ ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Điện hạ, chúng ta thật sự cứ đi như thế sao?”

Bây giờ bọn họ đã có tinh hạm trong tay.

Lấy được một tinh cầu chỉ là chuyện trong vài phút.

Đá Vũ Trụ điện hạ từ bỏ, bây giờ còn muốn từ bỏ viên tinh cầu này, vậy lần này bọn họ tới đây làm gì?

“Bằng không thì sao? Cô muốn ở lại giúp bọn họ xây dựng xã hội hài hòa?”

“...” Điện hạ học được từ ngữ loạn xì ngầu ở đâu vậy?”Điện hạ, chúng ta cứ như vậy mà trở về, sao còn tranh đoạt với mấy vị kia được nữa?”

Sơ Tranh hờ hững nói: “Tôi lại không nói muốn trở về.”

“Hả?”

Không quay về?

Sơ Tranh căn bản không có ý định trở về kế thừa “Hoàng vị” gì đó, có một chiếc tinh hạm như thế, cô đi đâu mà chẳng được?

-

Sơ Tranh đẩy cửa khoang ra đi vào, Lâu Hành chắp tay đứng trong góc phòng, xuyên qua thủy tinh nhìn ra bên ngoài.

“Ăn cơm.”

Sơ Tranh để khay lên bàn.

Lâu Hành xoay người lại: “Sơ Tranh tiểu thư, cô biết hành vi này của cô gọi là gì không?”

Sơ Tranh nhìn đồ ăn trên bàn, lại nhìn Lâu Hành: “Đưa đồ ăn cho anh?” Giao hàng tới cửa sao? Sao ta lại tốt như vậy chứ, Vương Giả nên ban cho ta cái giải thưởng “Người tốt vũ trụ“.

【...】 Tiểu tỷ tỷ, xin cô đừng ảo tưởng nữa.

Lâu Hành: “...”

Hắn không nói chuyện này.

“Cô bắt tôi lên trên này, căn bản chưa trải qua sự đồng ý của tôi.”

“...” Anh có đồng ý hay không cũng không quan trọng mà.

Lâu Hành nghiêm túc khiển trách: “Hành vi này của cô chính là cướp.”

“...” Ồ.

Cướp cũng đã cướp, ta cũng không thể trả lại mà?

Mất mặt cỡ nào chứ!

Sơ Tranh không thèm đếm xỉa đến vấn đề của Lâu Hành, bày đồ trong khay ra, dữ dằn nói: “Mau ăn đi.”

Lâu Hành: “...”

Cô có nghe thấy lời tôi nói không!

Lâu Hành bị làm tức giận, xoay người, không có ý định ăn cơm.

Sơ Tranh ở phía sau cào đầu, ăn hay không thì tùy, cô trực tiếp quay người đi ra ngoài.

Sau đó hai ngày Lâu Hành đều không ăn gì, ngày nào Sơ Tranh cũng đưa đến, mặc kệ hắn có ăn hay không.

“Điện hạ, nếu cứ tiếp tục như thế thân thể của Lâu tiên sinh sẽ không chịu nổi.” Nạp Hạ vừa đọc “sổ tay chăn nuôi nhân loại”, vừa nói chuyện với Sơ Tranh: “Thân thể của Lâu tiên sinh khác với chúng ta, hắn cần ăn uống mỗi ngày để hấp thu dinh dưỡng.”

Sơ Tranh liếc nhìn thứ Nạp Hạ đang đọc: “Cô lấy cái kia từ đâu tới?”

Nhân loại còn chưa xông ra được đến tinh tế, lấy đâu ra sổ tay chăn nuôi nhân loại?

Nạp Hạ lật trang đầu cho Sơ Tranh nhìn, phía trên thình lình viết mấy chữ --sổ tay chăn người nuôi Arthur.

“Điện hạ, tôi nghiên cứu rồi, nhân loại và người Arthur có kết cấu không khác nhau lắm, hoàn cảnh người Arthur sinh sống, cũng không khác tinh cầu mà trước kia nhân loại sống là bao.”

Sơ Tranh kinh dị: “Cô nghiên cứu từ lúc nào thế?”

Nạp Hạ điều động ra một chút số liệu: “Chính là mấy ngày trước. Ngài xem, những số liệu này đều không khác nhau nhiều lắm, cho nên sổ tay này chắc cũng không khác con người là mấy.”

Bây giờ nghiên cứu rất thuận tiện, chỉ cần thu thập một lượng lớn số liệu, hệ thống sẽ tự động phân tích ra được.

Nạp Hạ thuận tiện góp nhặt một chút, không nghĩ tới bây giờ lại dùng tới.

Sơ Tranh: “...” Cô nhàm chán cỡ nào chứ.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đóng màn hình lại: “Nghiêm túc lái thuyền đi.”

-

Cửa khoang của Lâu Hành cũng không khóa, nhưng đó là bởi vì các lối đi của chỗ có thể rời khỏi nơi này đều bị khóa rồi, cho dù hắn ra ngoài cũng chỉ có thể đi một vòng, không có tác dụng gì.

Lâu Hành cũng lười ra ngoài, mỗi ngày đều nằm trong phòng.

Lúc Sơ Tranh tiến vào, Lâu Hành đang nằm xem bầu trời sao biến hóa trên đỉnh đầu.

Sơ Tranh đi qua, kéo cổ tay hắn, đẩy tay áo hắn lên trên khuỷu tay.

Lâu Hành bỗng nhiên ngồi dậy: “Cô làm gì?”

Lâu Hành vừa dứt lời, liền cảm thấy cánh tay đau xót.

Trong tay Sơ Tranh cầm ống tiêm, cánh tay Lâu Hành nhói nhói đau ê ẩm, nhưng thời gian trước sau chỉ qua vài giây, Lâu Hành còn chưa kịp phản ứng, Sơ Tranh đã rút kim tiêm ra.

Lâu Hành nhíu mày: “Cô tiêm gì cho tôi?”

Sơ Tranh: “Kim dinh dưỡng, anh mười ngày không ăn cũng không có việc gì.” Như thế này thì không sợ thẻ người tốt chết đói nữa! Ta thật sự quá thông minh mà!

Thẻ người tốt không dính cô, Sơ Tranh cơ bản cũng sẽ không phản ứng với hắn.

Nếu thẻ người tốt làm nũng với cô, hoặc là mềm mại hơn một chút, thì dù Sơ Tranh có không vui, cũng sẽ thuyết phục mình đối tốt với hắn một chút.

Đáng tiếc thẻ người tốt không ngoan...

Không thể mua cho hắn mấy con phố.

Lâu Hành: “...”

Lâu Hành hít sâu một hơi: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Sơ Tranh: “Tôi đã nói rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.