Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vạn Tín thảo luận với các thí luyện giả khác xong đi ra, chuẩn bị trở về phòng ngủ trước, kết quả từ rất xa đã nhìn thấy Sơ Tranh kéo theo một vật kỳ quái.
Vạn Tín chạy tới: “Đại lão, sao cô... A a a maaa!!!”
Vạn Tín cả kinh kêu to nhảy lên một gốc cây đằng sau.
Sơ Tranh: “...”
Không phải, một thí luyện giả đã trải qua mấy phó bản như mi, sao mà còn ngạc nhiên như vậy hả.
“Câm miệng!” Sơ Tranh tức giận quát một tiếng: “Anh muốn gọi hết người của toàn trường qua à?”
Vạn Tín: “...”
Anh ta che miệng, trốn ở sau cây, chỉ nhô ra một cái đầu.
Sơ Tranh rất kỳ quái: “Anh sợ ma như thế, trước đó làm sao mà sống được?”
Vạn Tín vẻ mặt cầu xin: “Sợ ma liên quan gì đến chuyện tôi sống sót? Tôi sợ trên mặt sinh lý không được sao?”
Sơ Tranh: “...”
Bởi vì người sợ đều không sống lâu được.
Vạn Tín cảm thấy mình sai rồi, trước đó anh ta không nên nghi ngờ cô, đại lão vẫn là đại lão.
-
Phòng y tế.
“... Đại lão, thứ này... Là làm sao mà có vậy?” Vạn Tín hơi sợ, rụt lại đằng sau rèm, nhìn chằm chằm thứ trong tay Sơ Tranh.
“Bắt.”
Giọng điệu đạm mạc kia, giống như chỉ bắt một con sâu nhỏ vậy.
Ác linh: “!!!!”
Ác linh nhe răng trợn mắt, biểu thị sự phẫn nộ và không cam lòng của mình.
Sơ Tranh túm tóc lấy ác linh, ném cô ta lên bàn, giơ tay bóp chặt cổ ác linh.
“Viên Khả là do ngươi giết?”
Ác linh trừng muốn rách cả mí mắt, không muốn trả lời lắm.
Nhưng cảm nhận được sát khí lộ ra trên người Sơ Tranh, ác linh gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Viên Khả là ai?”
“Người nhảy lầu ngày hôm nay.”
“Cô ta à...” Ác linh cười: “Tự cô ta muốn nhảy, liên quan gì đến ta.”
“Ngươi không đẩy cô ta?”
“Ta đẩy đó.” Khắp khuôn mặt ác linh tràn ngập nụ cười ác độc: “Nhưng cô ta tự lên đó, ta chỉ giúp cô ta mà thôi.”
Vạn Tín: “...”
Ác linh không biết Viên Khả.
Hôm nay Viên Khả tự mình leo lên sân thượng, cô ta vừa vặn nhìn thấy.
Đại khái là Viên Khả sợ hãi, chuẩn bị xuống.
Ác linh cảm thấy đến cũng đã đến, đương nhiên phải nhảy xuống mới tốt, cho nên cô ta đẩy Viên Khả một cái.
“Ta giúp cô ta còn gì.” Ác linh vẫn đang kêu gào: “Đây gọi là lấy giúp người làm niềm vui!”
Sơ Tranh bị ác linh làm cho bực bội, tát một cái tới: “Câm miệng!”
Ác linh: “...”
Sơ Tranh lấy một cái bình thuốc nhét ác linh vào.
Bình thuốc chính là loại bình bình thường, ác linh ngoi đầu ra ngoài, muốn chạy.
Sơ Tranh cũng không ngăn cản cô ta: “Nếu ngươi có thể chạy ra khỏi trường học thì cứ chạy, còn không thì tốt nhất đừng động đậy, ta có thể bắt ngươi một lần, thì cũng có thể bắt lần thứ hai.”
Ác linh: “...”
Ác linh nghĩ nghĩ, rụt về.
Người này dữ muốn chết, tóc cũng bị cô kéo rơi thật nhiều.
Ác linh quyết định chờ dịp trả thù!
Vạn Tín ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, lần nữa vững tin cô thật sự là đại lão.
Đó là ác linh!
Trong không gian Tử Thần, ác linh có ưu thế nhiều hơn họ nhiều.
Cho dù là thí luyện giả đã trải qua mấy lần, cũng không dám cứng với ác linh như thế.
Vạn Tín: “Đại lão, bây giờ... Làm sao đây?”
“Về ngủ.”
“...” Hả?
Sơ Tranh nói về ngủ, chính là thật sự định về ngủ.
Về ký túc xá phải đi ngang qua suối phun của trường học, Vạn Tín hơi sợ: “Đại lão, nghe nói suối phun này ban đêm sẽ nghe thấy tiếng khóc.”
“Ồ.”
Sơ Tranh mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh suối phun.
Vạn Tín: “...”
Đây là phản ứng gì?
Vạn Tín và Sơ Tranh vừa đi qua suối phun, thì nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng.
Tiếng khóc kia rất âm trầm, nhiệt độ xung quanh dường như cũng hạ xuống không ít, trên thân nhịn không được nổi lên một lớp da gà.
“Đại lão!! Đại lão!!” Giọng của Vạn Tín phát run: “Cô có nghe thấy không? Thật sự có tiếng khóc.”
“...”
Miệng quạ đen!!
Không nghe thấy, không nghe thấy, ta không nghe thấy!
Sơ Tranh giả bộ như mình không nghe thấy, tiếp tục đi lên phía trước.
“Đại lão... Cô chờ tôi một chút!!”
Rất nhanh Sơ Tranh phát hiện mình đi vòng quanh tại chỗ, khi đi đến khu vực gần kề suối phun lần thứ hai, Sơ Tranh đã vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Sắc mặt Vạn Tín trắng bệch: “Đại lão, chúng ta gặp phải ma dẫn đường sao.”
Những thứ kia không muốn để cho họ rời đi.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm suối phun trong bóng tối kia một hồi, nhấc chân đi qua phía bên kia.
Càng đến gần suối phun, thì nghe thấy tiếng khóc càng lớn.
Nước trong suối phun bốc lên ùng ục xì xào, trong hoàn cảnh âm trầm, quả thật có hơi kinh khủng.
Nhưng trừ như vậy thì không còn gì khác nữa.
Tiếng khóc hu hu nghẹn ngào nương theo tiếng ùng ục ục, giống như ấm nước đun sôi réo lên.
“Anh qua đây.” Sơ Tranh gọi Vạn Tín đến.
Vạn Tín ôm cánh tay run rẩy, chân hướng ra phía ngoài, tùy thời chuẩn bị chạy trốn: “Đại lão?”
Sơ Tranh: “Tiểu đi.”
“Hả?” Vạn Tín kinh hãi.
Sơ Tranh chỉ vào hồ nước.
Vạn Tín: “...”
Ngài nói đùa à?
Rõ ràng không phải Sơ Tranh đang nói đùa, Vạn Tín nuốt một ngụm nước bọt, đi tiểu ở đây cũng quá thất đức rồi?
Đương nhiên vấn đề đạo đức sau cùng bị cái trừng mắt dữ dằn của Sơ Tranh làm tiêu tan.
Anh ta đi lên phía trước hai bước.
Nước trong hồ lăn lộn dữ dội hơn, giống như đang kháng nghị, tiếng nghẹn ngào cũng biến thành chói tai.
Vạn Tín run rẩy trong lòng.
Đây mới là trước có sói sau có hổ.
Vạn Tín tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ hi vọng đại lão sẽ không hố anh ta!
“Hu hu hu!!!”
Âm thanh càng lúc càng lớn, giống như ở ngay bên tai.
Soạt ——
Có thứ gì đó vọt ra khỏi mặt nước, Vạn Tín nghe thấy động tĩnh, lập tức co cẳng chạy ra phía sau.
Một bên hồ, một thứ đen sì leo lên, toàn thân giống như bọc đầy tảo biển, tóm lại nhìn như quái vật.
Thứ đồ chơi kia vừa trèo lên, vừa dùng chất giọng thô dát khó nghe nói: “Các ngươi... Muốn chết...”
Sơ Tranh: “...” Ôi má! Đây là thứ quỷ gì, muốn hù chết ai vậy!
Sơ Tranh lấy ác linh vừa rồi đựng trong bình thuốc ra, đổ ác linh ra: “Đi giải quyết nó đi.”
Ác linh nhe răng: “Ngươi...” Là cái thá gì, cũng dám sai sử ta!
Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp: “Ngươi không đi thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
“...”
Ác linh cực kỳ tức giận, hung tợn trừng cô một cái, quay người bay qua phía suối phun.
Sơ Tranh vốn cho rằng ác linh đánh nhau dù không kinh thiên địa quỷ thần khiếp, thì cũng phải có chút phong phạm.
Ai biết lại là —— Như mấy mụ đàn bà chanh chua đánh nhau.
Ngươi túm tóc ta, ta kéo quần áo ngươi.
Ngươi kéo da mặt của ta, ta bóp lỗ tai ngươi.
Vạn Tín: “...”
Vạn Tín gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Anh ta cũng là lần đầu tiên thấy ác linh đánh nhau.
Trước kia đều là ác linh tìm họ... Có lúc nào tự đánh nhau đâu.
Ác linh thân khoác tảo biển hiển nhiên không phải là đối thủ của con trên sân thượng, ác linh từng ngụm cắn ác linh tảo biển, từ từ ăn hết nó.
“Ợ —— “
Ác linh sân thượng sờ cái bụng của mình ợ rất no nê.
Ác linh tảo biển biến mất, hoàn cảnh xung quanh dường như cũng phát sinh biến hóa.
Sơ Tranh giơ bình thuốc lên, ra hiệu ác linh tự trở về.
Tròng mắt ác linh sân thượng quay tròn chuyển hai vòng, nghĩ mình ăn một con ác linh, lực lượng tăng trưởng, cho nên muốn chạy.