Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2420: Chương 2420: Không Gian Tử Thần (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Một phút sau.

“Ta sai rồi!!”

Ác linh sân thượng ôm đầu gào, cũng cấp tốc chui vào trong bình thuốc.

Sơ Tranh một cước đạp bay bình thuốc, bình thuốc rơi xuống suối phun, tung bay trên mặt nước.

Sơ Tranh đút hai tay trong túi: “Tự lên đây.”

Bình thuốc vặn vẹo uốn éo, bay ra khỏi suối phun, bay qua bên cạnh Vạn Tín, lung la lung lay đi theo đằng sau Sơ Tranh.

Bộ dáng kia nhìn hơi đần.

Vạn Tín: “...”

Tôi là ai, tôi đang ở đâu.

-

Chuyện Viên Khả nhảy lầu huyên náo nhốn nháo, các học sinh đều không có tâm tư học tập, các loại lời đồn nổi lên tứ phía.

Trường học vì trấn an những học sinh này, bao gồm cả các giáo viên là thí luyện giả cũng bận bịu đến mức đất trời tối tăm.

Giáo viên y tế như Sơ Tranh thì không có chuyện gì làm, cả ngày lắc lư ở trường học.

Cô tìm ở trường học nhiều lần, đều không tìm được thẻ người tốt.

Cô lợi dụng thân phận của mình điều tra tất cả những người mới nhậm chức ở trường học, tra xét hồ sơ giáo viên của toàn trường cũng không tìm được.

Sơ Tranh tung tung bình thuốc trong tay, đi trên đường nhỏ trong trường học, suy nghĩ xem rốt cuộc thẻ người tốt là thế nào.

“Meouuuu!”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết của mèo vạch phá không khí.

Sơ Tranh cau mày lại, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.

Bên kia là một rừng cây nhỏ, bình thường học sinh rất thích chui vào trong đó, làm chút chuyện không thể lộ ra ánh sáng.

Sơ Tranh nắm lấy bình thuốc, không có ý định xen vào việc của người khác.

“Meooo!”

Lại là một tiếng kêu thảm.

Sơ Tranh dừng bước chân, bực bội đạp thực vật bên cạnh một cước, quay người đi vào rừng cây nhỏ.

Trong rừng cây bị học sinh dẫm cho rất bằng phẳng, có thể thấy được rác rưởi ở khắp nơi.

Chỗ sâu trong rừng cây nhỏ có mấy cái nam sinh, đang vây lại một chỗ không biết đang làm gì.

“Các em đang làm gì thế?”

Nghe thấy giọng nói, mấy học sinh kinh hoảng nhìn qua, cũng cố ý che chắn đằng sau.

“Cô... Cô Sơ.”

Sơ Tranh hai tay đút túi, đứng ở vị trí hơi xa bọn họ một chút: “Các em đang làm gì thế?”

Mấy học sinh cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, cuối cùng có một nam sinh bị đẩy ra.

Cậu ta nhìn hai bên một chút, đại khái là tức giận vì đồng bạn lại đẩy cậu ta ra.

Nam sinh: “... Dạ, chúng em trông thấy có một con mèo nhỏ bị thương, chúng em định băng bó lại cho nó.”

“Đúng đúng đúng, cô ơi, chúng em chỉ muốn cứu nó.”

Học sinh đằng sau phản ứng nhanh, cấp tốc cầm quần áo bọc lấy thứ bọn họ che chắn lại: “Cô ơi, chúng em đưa nó đến bệnh viện thú y đây ạ.”

Mấy học sinh muốn chạy.

“Đứng lại!”

Giọng nói lạnh như băng, giống như một loại mệnh lệnh không thể chống lại nào đó, mấy học sinh đồng thời dừng lại.

Sơ Tranh đi qua, giơ tay vén quần áo che phủ con mèo lên.

Nam sinh ôm mèo theo bản năng giữ chặt quần áo, Sơ Tranh dùng một tay bóp chặt cổ tay cậu ta.

“A!”

Nam sinh kêu đau một tiếng, trong ngực trống rỗng, bao gồm cả quần áo cũng bị Sơ Tranh lấy đi.

Sơ Tranh mở quần áo ra.

Một con mèo nhỏ màu đen máu me khắp người, lúc này đã không còn một tiếng động.

Sơ Tranh rất bình tĩnh hỏi: “Các em làm?”

Mấy học sinh sắc mặt khó coi, cúi đầu không nói lời nào.

Nam sinh dáng người cao nhất trong đội ngũ kéo bạn bên cạnh, khua tay làm một dấu tay.

Nam sinh kia kinh hãi trừng lớn mắt, lắc đầu.

Nam sinh dáng cao chỉ làm khẩu hình, không lên tiếng: “Không thể để cô ta nói ra!”

Nam sinh kia ngập ngừng, dưới ánh mắt uy hiếp của nam sinh dáng cao, hô hấp trở nên hơi dồn dập.

Nam sinh dáng cao lấy trong túi ra một con dao, ra hiệu nam sinh kia đi hấp dẫn lực chú ý.

“Cô... Cô giáo.”

Sơ Tranh nhìn về phía nam sinh nói chuyện.

Nam sinh di chuyển ra, đi đến trước mặt Sơ Tranh: “Cô ơi, khi chúng em phát hiện ra nó, thì nó đã như vậy, không... Không phải chúng em làm.”

Thần sắc Sơ Tranh lãnh đạm: “Ồ, vậy âm thanh trước đó tôi nghe thấy là các em kêu?”

Nam sinh: “... Chúng em cũng là nghe thấy âm thanh nên mới tới.”

Sơ Tranh: “Nếu không phải các em làm thì các em chột dạ cái gì? Chạy làm gì?”

Phía sau Sơ Tranh, nam sinh dáng người cao dần dần tới gần, rút dao ra, giơ cao lên, sau đó đột nhiên đâm xuống.

Người kêu la trước không phải đối tượng bị đâm, mà là mấy nam sinh bên cạnh.

Trong nháy mắt khi dao rơi xuống, Sơ Tranh giơ tay chặn thế công của đối phương, cũng lật ngược tay nắm chặt cổ tay đối phương, quẳng ngã cậu ta xuống đất.

Nam sinh dáng cao bị ngã cho đầu óc choáng váng, dao trong tay cũng bị cướp đi: “Thế nào, còn muốn giết tôi à?”

Nam sinh dáng cao hơi giãy dụa, phát hiện mình hoàn toàn không giãy ra nổi.

“Cô, sao lại thế được, em chỉ đùa một chút.” Nam sinh dáng cao đau đến mức khuôn mặt cũng méo mó.

“Chỉ đùa một chút?” Sơ Tranh quan sát dao trong tay, dưới cái nhìn chăm chú của nam sinh dáng cao, đột nhiên đâm dao xuống.

Nam sinh dáng cao hoảng sợ trừng lớn mắt, ngay cả la hét cũng đã quên.

Người bên cạnh lại hét rất to.

“Soạt!”

Đao sát qua gương mặt nam sinh dáng cao, cắm vào trong đất.

Nam sinh dáng cao nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt.

Không chết...

Không chết.

“Các em đang làm gì ở đây vậy hả? Cô Sơ?” Chủ nhiệm vội vã chạy tới.

“Chủ nhiệm cứu mạng, chủ nhiệm... Cô ta điên rồi, cô ta muốn giết chúng em!!” Nam sinh lập tức hét lên.

“Cái gì?” Chủ nhiệm trông thấy dao còn cắm ở bên cạnh mặt nam sinh dáng cao: “Cô Sơ, cô làm gì vậy? Cô mau buông ra cho tôi.”

Chủ nhiệm tiến lên đuổi Sơ Tranh ra, đỡ nam sinh đứng lên.

Nam sinh dáng cao túm lấy chủ nhiệm, khóc lóc cáo trạng: “Chủ nhiệm, chúng em phát hiện ra bí mật của cô ta, cô ta muốn giết chúng em diệt khẩu.”

“Bí mật gì?” Chủ nhiệm nghe như rơi vào trong sương mù.

Nam sinh dáng cao chỉ vào mèo dưới đất, ác nhân cáo trạng trước: “Chủ nhiệm thầy nhìn kìa, chúng em trông thấy cô ta ở đây ngược đãi mèo, cô ta lại đột nhiên nổi điên... Họ đều nhìn thấy, có phải không!”

Mấy nam sinh khác nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng thống nhất trận tuyến với nam sinh dáng cao.

Sơ Tranh chậm chạp đút tay vào trong túi, bình tĩnh nhìn nam sinh dáng cao biểu diễn.

“Cô Sơ, các em ấy nói thật sao?” Chủ nhiệm nghiêm túc hỏi.

“Không phải.” Sơ Tranh bình tĩnh nói: “Là tôi nhìn thấy bọn nó ngược đãi mèo, bọn nó còn muốn giết tôi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng.”

Chủ nhiệm: “...”

“Chủ nhiệm, cô ta nói hươu nói vượn!!” Nam sinh dáng cao to giọng rống: “Chủ nhiệm thầy nhìn đi, con dao này có phải của phòng y tế không!! Sao chúng em có thể có loại dao này được!”

Con dao dưới đất không phải dao gọt trái cây bình thường.

Càng giống như dao bác sĩ dùng để phẫu thuật hơn.

Học sinh rất khó có được loại dao này.

Giáo viên y tế như Sơ Tranh thì không giống...

Rõ ràng chủ nhiệm đã sắp tin tưởng lời nam sinh dáng cao nói, trong mắt người lớn, đứa bé đều không thể ác độc vậy được.

Sơ Tranh nhìn thêm nam sinh dáng cao kia vài lần, đáy mắt nam sinh mơ hồ lộ ra mấy tia khiêu khích.

Sơ Tranh rất hối hận, hối hận vì vừa rồi không đâm chuẩn một chút.

“Chủ nhiệm, thầy phải làm chủ cho chúng em.” Nam sinh dáng cao tiếp tục khóc lóc tố cáo: “Vừa rồi cô ta thật sự muốn giết em, nếu không phải thầy tới nhanh, thì bây giờ nói không chừng em đã chết rồi.”

Nam sinh dáng cao nhập vai rất sâu, giống như thật sự là người bị hại: “Chủ nhiệm, người như cô ta không thể giữ lại ở trường học, thật đáng sợ, an toàn của chúng em cũng không cách nào đảm bảo được, thầy xem chuyện tốt cô ta làm kìa.”

Mèo con dưới đất máu thịt be bét, nhìn là khiến người ta tê cả da đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.