Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cúi đầu loay hoay vật trang trí trên quần áo, dáng vẻ như nhàm chán cực độ.
Mới đầu Liên Tam Nguyệt còn có thể đứng, sau đó thì đã đứng không vững nữa, ngồi ở bên kia, thỉnh thoảng trừng Sơ Tranh một chút.
Lúc này thân thể Liên Tam Nguyệt đã bắt đầu xuất hiện biến hóa, không còn được trạng thái thực thể như vừa rồi nữa.
Liên Tam Nguyệt: “Giết tôi rồi, cô cũng sẽ không có kết cục tốt.”
“Ai biết là tôi làm?” Sơ Tranh giơ một cánh tay lên, chống cằm: “Cô cho người mang tôi tới đây, có để cho người khác nhìn thấy?”
Liên Tam Nguyệt: “...”
Mẹ!
Sơ Tranh chậm rãi mở miệng: “Chỉ cần hắn chết, còn ai biết nữa?”
Liên Tam Nguyệt: “...”
-
Tư liệu cơ bản về Sơ Tranh không khác mấy tư liệu mà Đông Chiết điều tra được.
Liên Tam Nguyệt cùng cô tham gia khảo hạch, nhưng khảo hạch Chấp Pháp giả, một trận chỉ có thể có một người thắng.
Liên Tam Nguyệt rất muốn trở thành Chấp Pháp giả, nhưng thực lực của cô ta cũng không thể giúp cô ta lấy được hạng nhất.
Trong đó gồm cả nguyên chủ từ khi bắt đầu đã duy trì được thành tích rất tốt.
Lúc đầu Liên Tam Nguyệt đã nghĩ tới điểm này, cho nên cô ta mang theo thứ không nên mang vào.
Dẫn đến sau đó toàn bộ khảo hạch xảy ra chuyện lớn như vậy.
Lúc ấy Liên Tam Nguyệt chỉ muốn lấy được tấm vé làm Chấp Pháp giả, căn bản không nghĩ tới sau đó sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cũng không nghĩ tới mình sẽ chọc ra rắc rối gì.
Nhưng có đôi khi kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Thứ cô ta mang vào mất khống chế, xém chút làm toàn bộ người trong trường thi mất mạng.
Nếu như không phải bị phát hiện, khẩn cấp liên thông sân khảo hạch và không gian Tử Thần, thì chính bản thân Liên Tam Nguyệt cũng tiêu tùng trong đó rồi.
Liên Tam Nguyệt đương nhiên không làm được đến nước này.
Phía sau đều là cha của Liên Tam Nguyệt làm giúp cô ta, bao gồm cả chuyện ném hết người biết chuyện vào không gian Tử Thần.
Những người mất tích kia vốn cũng không phải mất tích, chỉ sợ bọn họ đã sớm bị giải quyết rồi.
Tất cả mọi chuyện bị đổ cho không gian Tử Thần không ổn định, bị xem như một chuyện ngoài ý muốn mà xử lý.
Người sống sót đều được đền bù.
Nguyên chủ chính là một trong số những người biết chuyện.
Cô ấy cũng bị ném vào không gian Tử Thần, ở giữa không biết xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị nhốt vào không gian Tử Thần, không hiểu thấu thêm ra hai mươi lăm ngàn điểm giá trị tội ác.
Sau đó chính là kịch bản khi cô tới.
Liên Tam Nguyệt và cha cô ta đều cho rằng nguyên chủ đã giống như những người bị mất tích ấy, đều đã bị xử lý rồi.
Nhưng không nghĩ đến cô lại đột nhiên xuất hiện.
Nếu như không phải Liên Tam Nguyệt vừa vặn nghe thấy có người nhắc đến tên cô, thì cô ta cũng không biết...
Liên Tam Nguyệt phát hiện cô còn sống.
Đương nhiên phải khai thác hành động.
Vậy nên mới có một loạt tiết mục phía sau.
Khát vọng thắng của Liên Tam Nguyệt làm cho cô ta cho rằng mình có thể xử lý tốt chuyện này, cho nên không nói cho cha cô ta biết.
Ai ngờ...
Liên Tam Nguyệt hối hận đến xanh cả ruột.
Dựa vào cha không tốt sao?
Có cha không thơm sao?
Cô ta khoe mẽ gì chứ!!
-
Chấp Pháp giả của không gian Tử Thần không giống như công chức thông thường của Địa phủ.
Chỉ cần có thể lên làm Chấp Pháp giả, tốc độ thăng chức nhanh hơn mọi chức vị khác, cũng thăng được cao hơn.
Cho nên ở Địa phủ Chấp Pháp giả luôn là một miếng bánh trái thơm ngon.
Nhưng yêu cầu của Chấp Pháp giả cũng rất khắc nghiệt, không phải ai cũng có thể làm được.
Đông Chiết là nhóm Chấp Pháp giả đầu tiên, cái đám đi cùng hắn đã sớm lên tới vị trí cao hơn rồi.
Chỉ có hắn đều nhìn như không thấy những cơ hội thăng chức.
Ngày qua ngày trông coi không gian Tử Thần.
Ai có thể ngờ tới, có một ngày, vị chấp pháp Đông này lại bị đưa tới Chấp Pháp đường chịu thẩm vấn.
“Phạm phải sai lầm gì vậy?”
“Sao chấp pháp Đông lại phạm sai lầm được, giả sao?”
“Tôi nghe nói hắn làm chuyện nguy hại đến không gian Tử Thần...”
“Không thể nào?”
“Hắn cũng đã bị mang vào rồi, còn có thể là giả sao?”
Mọi người nhìn về phía Chấp Pháp đường một chút, mơ hồ có thể trông thấy người đứng ở chính giữa đại sảnh.
Người ngồi trên cùng của đại sảnh không phải ai khác, mà chính là cha của Liên Tam Nguyệt, Liên Hằng.
Chức vị của Liên Hằng, đại khái tương đương với HR* của không gian Tử Thần.
(*HR (Human Resources) thuộc về những ngành hành chính nhân sự.)
Đương nhiên quyền lợi của ông ta sẽ nhiều hơn một chút.
Chế độ thưởng phạt đều nằm trong tay ông ta.
Liên Hằng: “Đông Chiết, có người báo cáo cậu tự mang ác linh ra khỏi không gian Tử Thần, có việc này không?”
Đông Chiết: “Không có.”
Liên Hằng thở dài: “Đông Chiết, cậu là nhóm Chấp Pháp giả đầu tiên, quy củ cậu hiểu, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, cậu báo cáo nguyên do đi.”
Đông Chiết vẫn là hai chữ kia.
Liên Hằng thuyết phục mấy câu, dường như thật sự đang cho hắn cơ hội.
Nhưng Đông Chiết không hề nhả ra.
Dường như Liên Hằng rất thất vọng: “Dẫn người tới đây.”
Quan sai kéo một người xuất hiện ở đại sảnh.
Người này xuất hiện, Đông Chiết nhíu mày thật khẽ.
Người tên Ninh Ninh kia...
“Đông Chiết, người này cậu có quen biết không?” Liên Hằng chỉ vào cô gái kia đặt câu hỏi.
Đông Chiết thu liễm cảm xúc: “Không biết.”
Liên Hằng chuyển mục tiêu qua phía Ninh Ninh: “Cô lặp lại những lời trước đó nói một lần đi.”
Ninh Ninh quỳ dưới đất, thân thể yếu ớt không ngừng run rẩy.
Cô ta không dám ngẩng đầu, cúi đầu, run giọng lên tiếng: “Tôi... Tôi tận mắt nhìn thấy, hắn mang theo ác linh rời khỏi phó bản...”
-
Có lẽ Liên Hằng đã sớm chuẩn bị, không chỉ tìm được Ninh Ninh đến làm chứng, còn tìm được người nắm giữ đường hầm khẩn cấp của bệnh viện tâm thần, lấy được một phần hình ảnh.
Đông Chiết không biết trên người kẻ có đường hầm khẩn cấp còn có thứ này.
Nhưng khi hắn trông thấy trong hình ảnh chưa từng xuất hiện Sơ Tranh, thì đã biết đây là giả.
Lúc ấy hắn không hề động thủ.
Người động thủ là Sơ Tranh.
Trong phần hình ảnh này lại là hắn ra tay.
Nhưng hắn không có cách nào chứng minh được...
-
Bên ngoài Chấp Pháp đường.
Quan sai canh giữ ở bên ngoài, từ xa xa đã nhìn thấy một đám đồng liêu khí thế hung hăng đi qua phía bên này.
Đối phương trực tiếp đi vào bên trong.
“Mấy người làm trò gì vậy? Không thể đi vào, đây là Chấp Pháp đường!”
Chấp Pháp đường tương đương với nơi chuyên để chấp hành luật phát của không gian Tử Thần, không do quan chức Địa phủ quản lý.
Cho nên đám người này đi vào bên trong như thế, nhất định sẽ bị chặn lại.
Nhưng mà đối phương trực tiếp ném ra một phần văn kiện có con dấu thuộc cơ cấu hành chính tối cao của Địa phủ.
“Làm ảnh hưởng đến công vụ, xử lý theo tội.”
“...”
Tình huống bên trong Chấp Pháp đường không tốt lắm, một đám người vây quanh Đông Chiết, dường như đang định động thủ.
Còn chưa kịp động thủ, thì tiếng huyên náo bên ngoài đã bay vào.
Chỉ trong nháy mắt, Chấp Pháp đường đã bị người chen lấn chật kín.
Người tiến vào cầm phần văn kiện kia: “Liên Hằng, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Liên Hằng: “???”
Khi Liên Hằng bị mang đi vẫn còn rất lơ ngơ, hoàn toàn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đông Chiết cứ như vậy bị bỏ rơi lại trong đại đường, những người khác không biết nên làm gì.
-
Đông Chiết đi từ Chấp Pháp đường ra, liếc thấy người đứng bên ngoài Chấp Pháp đường.
Cô an tĩnh đứng dưới tàng cây, hào quang dát lên cho cô một tầng sáng ấm áp.
Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.
Ở ngay thời điểm này, Đông Chiết như nghe thấy tiếng hoa nở, trong mắt cũng chỉ còn lại hình bóng ấy.
Sơ Tranh đứng yên bất động, Đông Chiết đi qua phía cô.
Đông Chiết còn chưa kịp nói chuyện, Sơ Tranh đã giang hai tay, cho hắn một cái ôm.
Cô vỗ vỗ phía sau lưng hắn, nhẹ giọng trấn an: “Không sao.”
Đông Chiết: “...”
Hắn nhìn giống như rất sợ hãi sao?
Đông Chiết có tự tin, cho dù cuối cùng thật sự đến mức không thể vãn hồi, hắn cũng có thể bình yên vô sự rời đi.
Đông Chiết trầm mặc vài giây, giơ tay ôm lại cô.