Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trên đường trở về, Đông Chiết nhịn không được tò mò, Sơ Tranh xử lý thế nào mà được.
Liên Hằng vì trông coi không gian Tử Thần nên địa vị rất đặc thù.
Sao trong thời gian ngắn như vậy, mà cô đã làm cho người phía trên điều tra được?
Chuyện này chẳng khó khăn gì với Sơ Tranh.
Những lời Liên Tam Nguyệt nói, đã đủ cho Liên Hằng ngắc ngoải.
Cô trực tiếp cáo trạng chuyện này lên chỗ người lãnh đạo tối cao.
Không gian Tử Thần là hạng mục rất quan trọng của Địa phủ, không phải để cho một số quỷ ma dùng để dựa quyền mưu tư.
Tăng thêm chứng cứ trong tay cô là Liên Tam Nguyệt chính miệng nói ra.
Phía trên có thể không coi trọng à?
Đông Chiết nghe xong trừ trầm mặc thì vẫn là trầm mặc.
Hắn đã nghĩ tới có lẽ cô sẽ tới cứu mình.
Nhưng trong tất cả những cách mà hắn nghĩ tới, duy chỉ có không có cách này, chuyển đến quan lớn hơn cả Liên Hằng.
Làm gì có ai làm chuyện như vậy chứ?
Ai từng thấy!
Đông Chiết nghĩ lại khi cô ở không gian Tử Thần, chỉ chuyên chọn BOSS của người ta mà cạo, lại cảm thấy không phải khó hiểu đến vậy.
Đông Chiết: “Sao cô lại vững tin hắn nhất định sẽ nghe cô nói?”
Sơ Tranh cao thâm khó lường liếc hắn một cái.
Phương án B tùy thời chuẩn bị!
-
Đông Chiết xác thực đã làm trái với quy tắc, nhưng căn cứ theo kết quả điều tra phát hiện, cũng không phải Đông Chiết cố ý gây nên.
Tăng thêm chuyện của Liên Hằng, cho nên Đông Chiết không bị xử lý.
Mà Liên Hằng thì thảm rồi, chuyện khảo hạch Chấp Pháp giả đã làm cho ông ta không có cách nào biện giải cho mình.
Tăng thêm xâm nhập điều tra sâu hơn, những năm gần đây, Liên Hằng lợi dụng không gian Tử Thần mà làm không ít chuyện xấu xa.
Dùng lời phía trên nói thì là ——
Không gian Tử Thần không phải nằm ngoài vòng pháp luật.
Điều tra ra thì một tên cũng chạy không thoát!
Liên Tam Nguyệt tất nhiên cũng chạy không thoát.
Bản thân Sơ Tranh là người bị hại, phía trên có thể khôi phục thân phận của cô.
Nhưng Sơ Tranh từ chối.
Cô phải đi xoát phó bản qua ải, làm đại lão qua ải!
Quan phía trên: “??”
Nhưng cô là người bị hại, yêu cầu của cô đều phải tận lực thỏa mãn.
Chuyện này cũng không phải đại sự gì, muốn đến thì đến thôi.
Không phải phó bản nào của không gian Tử Thần cũng đều nguy hiểm nha.
Mãi đến thật lâu về sau, họ mới biết được quyết định ban đầu là sai lầm cỡ nào.
Đương nhiên đây là nói sau.
Bọn người Vạn Tín vẫn phải về không gian Tử Thần.
Dù sao không phải họ cố ý chạy trốn, cho nên chỉ cần trở về, thì chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Lâm Táp và Tạ Sướng thì còn tốt.
Vạn Tín ở đó kêu cha gọi mẹ.
Sơ Tranh có hơi muốn biết rốt cuộc Vạn Tín đã làm gì...
Nhưng cô lại không thể hỏi.
Sơ Tranh đánh chủ ý tới chỗ Đông Chiết.
Trước tiên tùy tiện nói nhăng nói cuội một hồi, sau đó nói đến mấy người Tạ Sướng.
Đông Chiết hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Sơ Tranh hố cho hắn nói, cho nên Sơ Tranh rất dễ dàng đã biết được Vạn Tín làm chuyện gì thất đức.
Con hàng này lại dám lừa cho không ít người táng gia bại sản.
Anh ta có thể sống qua nhiều phó bản như vậy, nghĩ lại cũng không thể nào là vì anh ta chạy nhanh được.
Sơ Tranh quyết định về sau phải cách xa anh ta ra một chút.
Mấy người Vạn Tín được đưa về, mấy ác linh Sơ Tranh bắt cũng phải giao ra.
Dù sao người ta vẫn là công chức của Địa phủ, không thể tự tạm giam được.
“Chuyện lúc trước, cô vẫn không nhớ được chút nào sao?”
Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa ở phòng Đông Chiết, lắc đầu, biểu thị không nhớ rõ.
Cho nên đến nay cô vẫn không tìm được đạo cụ có thể thu thập tư liệu là gì.
Ánh mắt Sơ Tranh lưu luyến trên người Đông Chiết vài vòng: “Đông Chiết.”
“Ừ?”
Cô gái ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, giọng điệu nghiêm túc: “Chúng ta làm chút chuyện vui sướng đi.”
Đông Chiết nghi hoặc: “Chuyện gì?”
Sơ Tranh giơ tay giữ chặt hắn, hơi dùng sức, kéo Đông Chiết qua, đè xuống ghế sofa.
Trong mắt Đông Chiết phản chiếu trần nhà trên đỉnh đầu, tiếp đó là cặp mắt xinh đẹp ấy.
-
Quần áo của Đông Chiết lỏng lỏng lỏng lẻo lẻo mặc trên người, ngồi dưới đất, lưng tựa vào ghế sofa.
“Quan hệ của chúng ta là thế nào?”
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, hai tay gối sau ót, đang suy nghĩ rốt cuộc đạo cụ là thứ đồ gì, thì nghe thấy câu hỏi của Đông Chiết.
Cô nghiêng đầu xuống: “Anh muốn là quan hệ gì?”
Đông Chiết cài xong nút áo chỗ cổ áo: “Em cảm thấy quan hệ của chúng ta là thế nào?”
Sơ Tranh: “Anh muốn quan hệ gì, thì em sẽ cho anh quan hệ đó.” Em đủ tôn trọng anh rồi nhé!
Lời thoại này nghe giống như câu vè quanh quanh quấn quấn vậy.
Đông Chiết: “...”
Đông Chiết không nói tiếp đề tài này, mà là hỏi cô một vấn đề khác.
“Vì sao em vẫn muốn vào không gian Tử Thần nữa?” Cô hoàn toàn có thể không cần vào, thậm chí còn có thể cho cô phá lệ tham gia khảo hạch Chấp Pháp giả, nhưng cô từ chối.
Sơ Tranh: “Có việc phải xử lý.”
“Việc gì.”
“Việc riêng.”
Đông Chiết hơi trầm mặc, chống vào ghế sofa đứng lên.
Sơ Tranh giơ tay nắm chặt vạt áo hắn: “Anh vào chơi với em không?”
Đông Chiết bị chữ “chơi” này đâm trúng, khóe miệng nhịn không được khẽ kéo ra.
“Trong không gian Tử Thần có nguy hiểm, không phải nơi để chơi.”
Sơ Tranh đổi giọng rất nhanh: “Anh vào cùng em không?”
“Không.”
Đông Chiết từ chối rất dứt khoát, cũng không nghĩ nhiều thêm chút nào.
Lần trước hắn đi vào là vì không gian Tử Thần có dị thường, hắn làm Chấp Pháp giả, không thể tùy tiện đi vào.
Trừ phi...
Có dị thường.
Sơ Tranh buông vạt áo hắn ra: “Ồ.”
Không đi thì không đi thôi, ta tự đi.
-
Ngày hôm sau Đông Chiết phát hiện không thấy Sơ Tranh đâu, tìm thấy một tờ giấy ở trên bàn, nói là đến không gian Tử Thần rồi.
Tâm tình Đông Chiết có chút phức tạp đi đến tổng bộ của không gian Tử Thần.
Đông Chiết xử lý xong một đống chuyện, đúng lúc trông thấy nhóm chat liên tục nhảy lên có tin nhắn.
Hắn tùy tiện nhấn vào, vừa vặn trông thấy người mang biệt danh quan thí luyện Mạc Chân Chân đang spam ở trong đó.
Quan thí luyện Mạc Chân Chân: Tôi đen đủi cả tám kiếp mới gặp phải một thứ xui xẻo như vậy!
Quan thí luyện Mạc Chân Chân: Đừng để tôi gặp lại cô ta lần nữa!
Đông Chiết đại khái đã đoán được cô ta ấy là nói ai...
Đông Chiết nhắn tin riêng hỏi Mạc Chân Chân, Sơ Tranh đi phó bản nào.
Quan thí luyện Mạc Chân Chân: Chấp pháp Đông, anh muốn báo thù cho tôi sao?
Đông Chiết: Lấy việc công trả thù tư là trái với quy tắc.
Quan thí luyện Mạc Chân Chân:...
Nếu không phải cái quy tắc cù loi này, thì cô ta đã sớm xông lên rồi!
Cuối cùng Đông Chiết vẫn lấy được số hiệu không gian Tử Thần mà Sơ Tranh đi.
So với những không gian Tử Thần phía trước thì cái này bình thường hơn nhiều.
Đông Chiết đẩy cửa phòng quan sát ra, tóc vàng đang bay tới bay lui, giống như một dải lụa màu.
Người đàn ông phong cách hip-hop ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ta quay đầu nhìn một chút, một giây sau lập tức đứng lên.
“Chấp pháp Đông!”
Hip-hop túm một phát bắt được chân tóc vàng, kéo hắn tới.
“Cậu túm tôi làm...” Giọng nói của tóc vàng im bặt lại.
Đông Chiết đi vào bên trong: “Không cần phải để ý đến tôi.”
Tóc vàng: “...”
Hip-hop: “...”
Anh lớn như vậy đứng ở đây, họ không cần phải để ý đến mà được à?
Đông Chiết đi đến trước màn ảnh lớn, nhập số hiệu vào.
Trong màn hình lập tức có hình ảnh nhảy ra.
Đó là một sơn thôn, lúc này là ban đêm, chính là thời gian ác linh ẩn hiện.
Thí luyện giả đều đang trải qua thời gian kinh khủng.
Chỉ có cô gái kia, yên tĩnh ngồi trong phòng, cùng hai con ác linh... Chơi đấu địa chủ?
Hắn sớm biết không nên lo lắng cho cô mà.
Sau đó mỗi ngày Đông Chiết đều đến phòng quan sát báo danh, tóc vàng và hip-hop có khổ mà không thể nói.
Ngay cả chơi bời họ cũng không dám.
Mỗi ngày đều phải chăm chỉ làm việc...
Mà họ còn phát hiện người Đông Chiết nhìn chính là cô gái trên sự kiện du thuyền lần trước.
Chẳng lẽ cô gái này cần phải giám thị chặt chẽ sao?