Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh suy nghĩ không ra.
Cho nên sau khi cô trở về, chạy đến phòng Tấn Ninh, quay xe lăn của Tấn Ninh đang mải mê xem máy tính tới.
Trong tay Tấn Ninh còn cầm con chuột, ngốc nghếch há miệng ra: “Cô...”
“Trong tay anh có một phần danh sách?” Cô nói thẳng, rất là dứt khoát.
Tấn Ninh nhíu mày, thuận tay buông con chuột xuống.
Hắn dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Danh sách gì?”
“Đây là vấn đề của anh.” Cô cũng muốn biết là danh sách gì, mà làm cho lão đại của một tổ chức phải chú ý đến.
Tấn Ninh lắc đầu: “Tôi không biết danh sách cô nói là gì.”
“Tấn Ninh, anh không nói cũng không sao.” Sơ Tranh đè thấp thân thể: “Dù sao tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Tấn Ninh: “...”
Sơ Tranh buông xe lăn ra, Tấn Ninh bỗng nhiên kéo cổ tay cô.
Sơ Tranh rũ mắt nhìn hắn.
Hồi lâu, Tấn Ninh không lên tiếng, hắn hơi nới lỏng ngón tay: “Tôi đói.”
“Ừ.”
Sơ Tranh rời phòng.
Tấn Ninh quay lại đối mặt với máy tính.
Đây chính là mục đích cô đến bên cạnh mình sao?
Hắn cảm thấy có chút khó chịu.
So với khi hắn biết hai chân mình bị phế đi, còn khó chịu hơn.
...
Sơ Tranh chỉ hỏi qua hắn một lần, sau đó không đề cập đến chuyện danh sách nữa.
Ngày hôm sau, cô đem mấy phần tư liệu, bày ra trước mặt hắn.
“Chọn một cái.”
“Đây là gì?”
“Bác sĩ.” Sơ Tranh nói: “Xem chân của anh.”
Tư liệu là của các bác sĩ chuyên nghiệp nổi danh, tư liệu tường tận đến mức sắp điều tra luôn mười tám đời tổ tông nhà người ta.
Tấn Ninh cảm thấy mình giống như Hoàng đế đang tuyển phi...
—— Cho dù cháu không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho bạn gái mình đúng không?
Tấn Ninh siết chặt nắm đấm, buông ra, nắm chặt.
Hắn chuyển động xe lăn, dường như không có ý định chọn.
Nhưng khi đi đến cửa phòng, thanh âm của người đàn ông truyền tới: “Cô xem đó mà làm đi.”
Sơ Tranh chống lên mặt bàn.
Xem đó mà làm...
Vậy thì chọn hết thôi.
Nhiều người sức lớn nha.
...
Địa điểm hội chẩn chính là bệnh viện chuyên khoa nổi tiếng nhất, Tấn Ninh trông thấy nhiều người chờ như vậy, thiếu chút nữa cho là mình đi nhầm phòng, xông vào phòng họp của người khác.
Nhưng kế tiếp, nhóm đại lão này bắt đầu chẩn trị cho hắn, từng người từng người đến, giày vò hơn nửa ngày mới xem xong.
Mỗi một bác sĩ ở đây đều rất khó gặp.
Bây giờ toàn bộ đều ở nơi này, hơn nữa còn không phải là người của cùng một bệnh viện...
Hắn chỉ muốn hỏi, làm sao cô làm được.
Kết quả của hội chẩn, sẽ không nói cho bệnh nhân biết, nên Sơ Tranh và bọn họ ra ngoài nói chuyện.
Phải!
Sơ Tranh vung tay lên, để lại căn phòng cho hắn, còn mình thì dẫn một đám người đi.
Tâm tình Tấn Ninh khá phức tạp.
Lúc Sơ Tranh tiến vào, trong tay không cầm theo thứ gì, cô đi đến bên xe lăn, cúi người hôn lên trán hắn một cái.
“Còn có thể tốt, về sau phải nghe lời.”
“...”
Hắn lại không phải là con gái.
Bởi vì hai chân Tấn Ninh đã qua thời kỳ tốt nhất để phối hợp trị liệu, cho nên bây giờ muốn khôi phục lại, kỳ thật rất khó khăn.
Tấn Ninh quyết định muốn trị liệu, vậy thì sẽ nghiêm túc phối hợp.
Sơ Tranh đẩy Tấn Ninh rời đi, vừa ra khỏi thang máy, liền nghe thấy một tiếng hô đầy vui mừng.
“Ninh Ninh!”
“Mẹ.” Tấn Ninh kêu một tiếng.
“Ai.” Mẹ Tấn ăn mặc rất mộc mạc, nhưng trên người vẫn rất có khí chất của danh môn vọng tộc, quần áo giản dị cũng không thể che hết phong hoa của bà ấy: “Con đây là... Vị này chính là?”
Mẹ Tấn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sơ Tranh.
Không có cách nào, có thể nhìn thấy một sinh vật giống cái, mà còn sống, bên cạnh con trai nhà mình, điều đó hiếm lạ như mặt trời mọc hướng Tây vậy.
Tấn Ninh có chút không biết nên giới thiệu như thế nào.
Trầm mặc vài giây, nói: “Sơ Tranh, cô ấy đang chăm sóc con.”
“Chăm sóc con?” Mẹ Tấn kinh nghi đánh giá Sơ Tranh.
Bà ấy bỗng nhiên xích lại gần Tấn Ninh, thần thần bí bí hỏi: “Có phải là bạn gái con không? Lúc trước mẹ nghe Tấn Thần nhắc tới, nói gì mà, anh con có tiểu tiên nữ liền quên em trai...”
Cô gái này nhìn qua, rất giống tiểu tiên nữ mà Tấn Thần luôn lải nhải trong miệng kia.
Dung mạo thật đẹp.
Khóe miệng Tấn Ninh giật một cái.
“Đúng không?” Mẹ Tấn hết sức tò mò.
“Mẹ.” Tấn Ninh tránh khỏi đề tài này: “Đây là bệnh viện, đừng chặn đường người khác.”
“Đúng rồi, con đến bệnh viện làm gì?”
Tấn Ninh kháng cự trị liệu, toàn bộ Tấn gia đều không làm gì được hắn.
Cha Tấn cũng mời bác sĩ tư nhân, nhưng mà bị Tấn Ninh cự tuyệt ở ngay ngoài cửa.
Về sau bọn họ không mời nữa, sợ kích thích đến hắn, cùng không dám dùng biện pháp mạnh, cũng chỉ có Tấn Thần mới có thể ở trước mặt hắn nói hai câu.
“Trị liệu.”
Mẹ Tấn sững sờ tại chỗ.
Sau đó liền không có dấu hiệu nào đỏ cả vành mắt.
Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, bác sĩ nói còn có cơ hội đứng lên, nhưng nói thế nào Tấn Ninh cũng không chịu phối hợp.
Bệnh nhân không chịu phối hợp, cho dù bác sĩ có y thuật tốt thế nào cũng đành bó tay.
“Ninh Ninh, con sẽ tốt lên thôi.”
Tấn Ninh từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn cái bóng của Sơ Tranh qua tấm kính thủy tinh bên cạnh.
Cảm xúc của mẹ Tấn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Quay đầu liền mừng hớn hở gọi điện báo tin vui cho cha Tấn.
Không đợi cha Tấn bên kia hỏi rõ ràng, bà liền cúp máy, rồi bắt đầu hỏi vấn đề Sơ Tranh có phải là bạn gái hắn không.
Mẹ Tấn nhắc nhở hồi lâu, cuối cùng lôi kéo Sơ Tranh, lải nhải nửa ngày như đang nói chuyện với con dâu.
Sơ Tranh phát hiện mẹ Tấn và Tấn Thần có chung một kỹ năng.
Mặc kệ cô có nói hay không, cũng sẽ không tẻ nhạt.
Thần thánh!
Vất vả lắm mẹ Tấn mới nói xong, mừng khấp khởi rời đi, chuẩn bị đến công ty cha Tấn, báo tin vui thêm lần nữa.
Sơ Tranh đẩy hắn ra ngoài.
“Tấn Ninh.”
“Ừ?”
“Mẹ anh nói em là bạn gái của anh.”
“...” Nhịp tim Tấn Ninh đập chậm nửa nhịp, nói chuyện cũng có chút vướng víu: “Bà ấy nói lung tung thôi, cô không cần để trong lòng, tôi sẽ nói rõ ràng với bà ấy, sẽ không để bà ấy hiểu lầm.”
Sơ Tranh ngữ điệu băng lãnh: “Anh không vui?”
“...”
Tấn Ninh không quá hiểu câu nói này.
Hắn quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Người sau dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn.
“Em... em muốn làm bạn gái của tôi?” Tấn Ninh thăm dò hỏi.
“Em đồng ý.” Sơ Tranh nghiêm túc lại nghiêm túc gật đầu.
Gì?!
Tấn Ninh ở cửa bệnh viện, không hiểu thấu có thêm một người bạn gái.
Về đến nhà, hắn vẫn còn có chút đần độn.
Tấn Ninh nhìn Sơ Tranh ra ra vào vào ở căn phòng của mình, hắn đẩy xe lăn qua: “Em... em đang làm gì thế?”
“Dọn đồ.”
Sơ Tranh bỏ quần áo vào trong ngăn tủ.
“Em... Muốn ở phòng anh?”
“Đúng thế.” Như thế thì ngày nào cũng có thể quang minh chính đại sờ tóc anh!
“...”
Mức độ tiến triển này có phải có gì đó không đúng không!!
“Anh không đồng ý?” Sơ Tranh thấy thần sắc Tấn Ninh không đúng lắm, hỏi một câu: “Vậy anh có thể dọn vào phòng em.”
Tấn Ninh cảm thấy có cô chỉ muốn đổi phòng, là mình cả nghĩ quá rồi.
Ai biết phía sau cô lại chêm thêm một câu: “Vừa vặn, em đỡ phải dọn đồ tới.”
“...”
Tấn Ninh hít sâu: “Sơ Tranh tiểu thư, em là con gái.”
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: “Em đương nhiên là con gái.”
Chuyện này còn cần anh nhắc nhở chắc.
Tấn Ninh tận lực duy trì phong độ như cũ: “Em dọn đến phòng anh, có phải là có chút không hợp quy củ không.”
Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: “Chúng ta bây giờ là tình nhân, ở cùng nhau thì có vấn đề gì? Anh không muốn ngủ cùng em?”
Tấn Ninh: “...”
Bên tai Tấn Ninh đỏ lên một mảng, nóng bỏng đến lợi hại.