Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Tấn Ninh làm sao cố chấp bằng Sơ Tranh được.
Buổi tối lúc tắm rửa, ở trong nhà tắm lề mà lề mề nửa ngày cũng không ra.
Mãi đến khi Sơ Tranh không nhịn được ở bên ngoài gõ cửa, hắn mới nhanh chóng thu thập xong rồi ra ngoài.
Sơ Tranh trực tiếp ôm lấy hắn từ trên xe lăn, đặt lên giường.
Sơ Tranh đã sớm rửa mặt xong, sắp xếp cẩn thận cho Tấn Ninh, cô đi sang một bên khác, không nói lời nào ôm người vào trong ngực, thoải mái sờ tóc một lúc —— sau đó đi ngủ.
Tấn Ninh: “...”
Lần đầu tiên cùng giường chung gối với một cô gái, cả người Tấn Ninh đều cứng đờ.
Ngay cả động ngón tay cũng không dám, sợ đụng phải chỗ không nên đụng.
Hắn cứ như vậy cứng đờ một đêm, không dám chợp mắt.
Ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, màn cửa không kéo chặt, có ánh sáng trút xuống.
Tấn Ninh nhìn cô gái đang ôm mình, cô ngủ cực say, cơ hồ không chút động đậy.
Ngay lúc Tấn Ninh thất thần, người đang ôm hắn bỗng nhiên sờ lên đầu hắn, ngón tay xuyên qua tóc, nhẹ nhàng bóp hai lần, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Nhưng cô khẽ động như vậy, làm Tấn Ninh càng dựa vào cô gần hơn.
Nơi mềm mại dán lên lồng ngực của mình, làm trong đầu Tấn Ninh nổ vang một tiếng.
Nơi nào đó đang ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh, cấp tốc lớn mạnh, diễu võ giương oai chống đỡ lấy người bên cạnh.
Tấn Ninh: “...”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu, cẩn thận giơ tay, kéo tay Sơ Tranh ra.
“Tấn Ninh, đừng nháo.”
Thanh âm của cô gái mang theo vài phần khàn khàn, nhẹ nhàng, không lạnh lẽo như bình thường, phá lệ êm tai.
Tim của Tấn Ninh cũng muốn nhảy ra ngoài.
Hắn náo cái gì chứ!
Bây giờ hắn muốn nổ tung rồi.
Sơ Tranh hơi động, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Tấn Ninh còn chưa kịp thở phào, tay Sơ Tranh đột nhiên di chuyển theo lồng ngực hắn xuống phía dưới.
Khi sắp đụng phải cấm khu, Tấn Ninh bắt lấy tay cô.
“Sơ Tranh, em tỉnh táo sao?”
“Ừ...” Sơ Tranh chôn mặt trên bả vai hắn, bằng phẳng nói: “Em giúp anh, cứ thế này em cũng không thoải mái.”
Cô còn muốn ôm đầu của hắn ngủ một hồi.
Tấn Ninh cảm thấy thứ mình bắt lấy chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, muốn hất ra, lại sợ cô tiếp tục sờ.
“Không... Không cần, anh phải rời giường.”
“Còn sớm.” Sơ Tranh nói: “Bình thường tám giờ anh mới dậy.”
Tấn Ninh: “...”
Đồng hồ sinh học của Tấn Ninh vẫn rất đúng giờ, trước kia lúc còn làm việc, đúng sáu giờ giờ rưỡi sẽ tỉnh, sau khi xảy ra chuyện, đồng hồ sinh học của hắn điều chỉnh đến tám giờ...
Đến cả những chi tiết này mà cô cũng biết rõ sao?
Ngay khi Tấn Ninh ngây người, cổ tay Sơ Tranh chuyển một cái, tránh khỏi tay hắn.
Thân thể Tấn Ninh đột nhiên kéo căng.
“Ngoan, không cần khẩn trương.” Thanh âm của Sơ Tranh vang lên bên tai hắn, nụ hôn của cô rơi vào cổ hắn, cánh tay đặt trên đầu hắn, quay mặt hắn về phía cô, hôn hắn.
Hô hấp của Tấn Ninh có chút dồn dập, không cần Sơ Tranh lên tiếng, tự động nới lỏng hàm răng.
...
Chín giờ sáng.
Sơ Tranh chậm chạp ngồi dậy, nhìn xuống điện thoại trước, sau đó quay đầu nhìn về phía Tấn Ninh đang nghiêng người, nhắm chặt hai mắt.
Sơ Tranh xuống giường, giẫm dép lê, loẹt quẹt loẹt quẹt đi đến bên phía hắn.
Màn cửa lay động.
Ánh sáng rực rỡ.
Lông mày Tấn Ninh nhẹ chau lại, không dám nhúc nhích.
“Tấn Ninh?”
Lông mi Tấn Ninh giật giật, không mở mắt ra.
“Em thay quần áo cho anh.” Sơ Tranh nói: “Vừa rồi làm bẩn.”
“...”
Không nói gì thì chính là không phản đối.
Sơ Tranh vui sướng đi tìm quần áo sạch sẽ.
Cô xốc chăn lên, Tấn Ninh không thể không mở mắt ra, kéo lấy chăn không thả.
Hắn triệt để mất đi phong độ, con người luôn bình thản như thần tiên, lúc này vừa quẫn bách lại vừa tức giận: “Anh tự thay được, em đi ra ngoài trước đi.”
“Anh có thể làm sao?”
“Anh có thể!”
Khi không có cô, không phải chuyện gì hắn cũng tự làm hết à.
“Ừ.”
Sơ Tranh cũng rất sảng khoái, đặt quần áo ở bên cạnh, chậm rì rì rời phòng, còn thuận tay đóng cửa phòng.
Tấn Ninh nằm ở trên giường, nửa ngày không nhúc nhích.
Từ hôm qua đến bây giờ, hắn đều giống như đang nằm mơ.
...
Tấn Ninh thu thập hồi lâu mới ra ngoài, Sơ Tranh ngồi ở bên bàn ăn ăn cơm, ánh mắt Tấn Ninh rơi vào bàn tay đang cầm muỗng của cô.
Đôi tay kia tinh tế trắng nõn, mỗi một ngón tay đều giống như tác phẩm nghệ thuật, dưới ánh sáng, dần như trong suốt.
Nhưng mà...
Tấn Ninh dời ánh mắt.
Nhịp tim đập hơi nhanh.
“Một giờ chiều đến bệnh viện.” Sơ Tranh không ngẩng đầu, thông báo hành trình.
“... Ừ.”
Tấn Ninh biết cô có mục đích khác, còn nhắc đến chuyện danh sách.
Vô cùng có khả năng là cô đến vì danh sách kia.
Nhưng cho dù là như thế.
Thì Tấn Ninh vẫn không nhịn được mà mê muội.
Hắn muốn chiếm người này thành của riêng mình.
Càng ngày càng muốn.
Tấn Ninh nắm chặt tay nắm xe lăn, khắc chế dục vọng nơi đáy lòng mình.
—— Tấn Ninh, thực chất bên trong cậu chính là người như vậy, cậu nên làm bạn với bóng tối.
Không.
Hắn không phải.
...
Chân của Tấn Ninh chân khôi phục rất chậm chạp, chí ít hắn không có cảm giác gì.
Hắn nhìn ra được, đáy mắt bác sĩ có sự bất đắc dĩ.
Chân của hắn có lẽ không cách nào khôi phục lại được.
Hắn có chút hối hận.
Nhưng qua đi rồi hối hận thì làm được gì nữa.
Thời gian gặp nhau quá muộn màng.
Hắn không thay đổi được gì nữa cả.
Tấn Ninh ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn màn mưa phùn rả rích ngoài cửa sổ, mưa bụi thỉnh thoảng bay vào, rơi trên mặt hắn, hơi lạnh.
“Uống thuốc.” Sơ Tranh đưa thuốc cho hắn.
“Anh không muốn uống.” Tấn Ninh nói: “Chân của anh không tốt lên được.”
“Anh là bác sĩ?” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Biết nhiều như thế.”
Tấn Ninh ngước mắt, đối diện với ánh mắt Sơ Tranh: “Em biết điều anh nói là sự thật.”
“Sự thật là chuyện đã xảy ra.” Sơ Tranh nắm cằm Tấn Ninh, trực tiếp rót thuốc vào, thừa dịp trước khi hắn phun ra, uống một ngụm nước, hôn hắn đẩy nước qua, sau khi xác định hắn nuốt xuống mới buông ra: “Chuyện chưa xảy ra, đều không phải sự thật, hiểu chưa?”
Tấn Ninh: “...”
Có ai chăm sóc người khác như em không?!
Sơ Tranh buông nước xuống, ôm Tấn Ninh đến trên giường, giơ tay cởi quần hắn.
“...”
“Sơ Tranh!” Tấn Ninh có chút buồn bực: “Em làm gì thế?”
Giữa ban ngày...
“Xoa bóp chân cho anh.” Sơ Tranh trả lời rất đứng đắn: “Anh cho rằng em muốn làm gì?”
“... Xoa bóp chân mà cần cởi quần sao?”
“Bác sĩ nói, không thể có quần áo làm trở ngại.” Cô đều làm theo lời dặn của bác sĩ đó, cô thế nào chứ! Cứ làm như cô muốn làm gì đó không bằng!
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không cách nào làm cho người ta hoài nghi cô.
“...”
Tấn Ninh biết xoa bóp sẽ giúp ích cho việc khôi phục.
Nhưng mà Sơ Tranh đến, Tấn Ninh cảm thấy mình không chịu được.
“Em mời chuyên viên massage tới đi.” Tấn Ninh nói.
“Anh nghĩ gì thế?” Trong con ngươi đen trầm của Sơ Tranh là một mảnh lãnh đạm: “Anh là của em, sao em có thể để người khác đụng vào anh.”
Giọng nói kia rất chắc chắn, không cho phép phản đối.
Dường như Tấn Ninh bị câu nói này làm cho chấn kinh, nửa ngày sau vẫn không lấy lại tinh thần, Sơ Tranh thừa cơ cởi quần hắn xuống.
Giữa ban ngày, trên mặt Tấn Ninh lập tức có một tầng màu hồng nhạt.
Chân Tấn Ninh rất xinh đẹp, cho dù bị thương không có cảm giác, thì cũng không ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của đôi chân này.
Cánh tay Sơ Tranh rơi vào trên đùi hắn, Tấn Ninh không có cảm giác gì, nhưng hắn nhìn tay cô, không nhẹ không nặng dao động trên đùi mình, vẫn có chút miệng đắng lưỡi khô.
“Sơ Tranh.”
Hắn kêu một tiếng.
“Ừ?”
Cô gái lên tiếng.
“Anh muốn hôn.”
Hắn nói.