Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1897: Chương 1897: Ma Pháp Sứ Đồ (20)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Việc tăng giá quá mệt mỏi.

Hơn nữa còn là rồng, chắc chắn rất nhiều người không muốn từ bỏ, sẽ cắn chết không thả.

Quan trọng nhất chính là, nhiều người như vậy, cô không muốn hô, phải gìn giữ hình tượng cao quý lãnh diễm của đại lão.

Alice đầu tiên là sững sờ, sau đó chính là vui mừng: “Bạn học Shelleya biết em gái tôi ở đâu sao?”

Sơ Tranh không để tâm: “Không ở ngoài nơi này, luôn có thể tìm ra.” Về phần khi tìm được là chết hay là sống, thì không phải chuyện cô quản được.

Alice: “...”

Luôn cảm thấy lời này có chút quỷ dị.

Nhưng bây giờ cô ấy có thể làm sao?

Ngay cả em gái mình ở đâu cô ấy cũng không biết.

-

Phía sau Sàn Đấu Thú.

Thiếu niên nhìn con rồng thu nhỏ đi một vòng bên trong lồng, tâm tình rất tốt vuốt vuốt kim tệ trong tay.

“Thiếu gia, thời gian đã đến rồi.”

“Ừ, mang ra ngoài đi.” Thiếu niên tránh ra.

Uno cho người đẩy rồng ra, rất nhanh bên ngoài chính là một loạt tiếng hò hét, tiếng thét chói tai.

Thiếu niên đối với âm thanh như thế, không hề cảm thấy ồn ào, ngược lại nhìn qua hắn còn rất vui.

Giẫm lên nền gạch, đi tới đi lui, giữa lông mày đều là ý cười.

Uno dùng ma pháp, chuyển tràng cảnh bên ngoài tới trước mặt thiếu niên.

Dường như thiếu niên đã đi mệt, cơ thể hơi nghiêng về sau ngồi xuống.

Sau lưng không có vật gì, lại trống rỗng có thêm một cái ghế, vừa vặn tiếp được hắn.

Thiếu niên thuần thục thu chân lại, cánh tay vòng lấy hai chân, cằm chống lên trên đầu gối, nhìn qua hình ảnh được chuyển tới.

Thiếu niên không làm gì cả, nhưng hình ảnh lại không ngừng chuyển đổi.

Từ rồng trong sân, đến khán đài, một màn tiếp một màn hiện lên, không ít ông lớn làm cho người ta e ngại đều xuất hiện ở trên đó.

Nhưng mà hình ảnh vẫn không ngừng lại, tận đến khi hình ảnh xuất hiện bóng dáng của Sơ Tranh.

Người bên phía Sơ Tranh rất nhiều, không ít người bởi vì trông thấy rồng quá kích động, mà đã hoàn toàn đứng lên.

Tràng diện điên cuồng kia, giống như đội bóng mình ủng hộ đá thắng vậy.

Mà thiếu nữ kia thì sao?

Mặt không cảm xúc ngồi ở chỗ đó, ánh mắt nhìn hư không phía trước.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu xuống, tóc màu vàng chậm rãi trượt về một bên theo động tác của hắn.

“Uno.”

“Thiếu gia.”

“Nhớ kỹ đừng để cô ta chạy.”

Uno nhìn Sơ Tranh một chút, hơi chần chờ, vẫn tiến lên phía trước nói: “Thiếu gia, cô ta là người của gia tộc Charles.”

Thiếu niên chớp mắt: “Con gái của Charles?”

Hắn nhớ kỹ con gái của Charles không phải dáng vẻ này.

Đổi con gái sao?

“Không phải, xem như con kế đi.” Uno bẩm báo hết tin tức vừa điều tra được cho thiếu niên: “Thiếu gia, tuy nói là con kế, nhưng suy cho cùng vẫn là người của gia tộc Charles, chúng ta không cần thiết phải làm mất lòng.”

“Nhưng cô ta xâm nhập địa bàn của tôi.”

“...” Trước kia cũng có không ít người hoặc đi nhầm hoặc cố ý lẻn vào nơi này, cuối cùng cũng chỉ ném người ra, ngài chính là tâm tình không tốt, muốn kiếm cớ thôi.

Uno: “Thiếu gia, cô ta cũng chưa từng làm gì... Hơn nữa còn giúp ngài bắt được rồng và người kia.”

Mặc kệ Charles có quan tâm đến đứa con kế này không, nhưng chỉ cần có lý do để khai chiến, thì không phải đã xong rồi sao?

Uno thật sự không muốn nhìn thấy thiếu gia và gia tộc Charles khai chiến.

Cuối cùng người xui xẻo sẽ chỉ là anh ta.

“Làm sao anh biết cô ta chưa từng làm gì? Lén lén lút lút, ai biết cô ta muốn bày trò gì?” Thiếu niên phồng má, bất mãn vì Uno nói chuyện giúp Sơ Tranh: “Anh thích cô ta?”

Uno: “???”

Sao lại bắc cầu sang chuyện này rồi?

Anh ta chỉ mới gặp thiếu nữ kia một lần, thích gì mà thích?

Uno vội vàng nói: “Thiếu gia, tôi chỉ lo lắng gia tộc Charles bên kia...”

“Nếu chỉ là con kế, Charles có thể quan tâm cô ta bao nhiêu.” Thiếu niên lơ đễnh: “Trông coi kỹ người, chạy sẽ hỏi tội anh.”

Uno: “...”

Ai.

Thiếu niên bắt đầu chuyên tâm nhìn sàn đấu giá bên ngoài.

Loại như rồng, rất nhiều người đều chỉ từng nhìn thấy trên tư liệu, bây giờ có một cơ hội, có thể có được một con rồng, người có chút tiền sẽ bỏ qua sao?

Cho nên trên trận đấu giá vô cùng dữ dội.

Uno rũ mắt đợi ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn hình ảnh một vòng.

Ngay từ đầu rất nhiều người tăng giá.

Nhưng theo giá cả tăng vọt, hiện tại còn lại, đại bộ phận đều là những người có bối cảnh.

“60 triệu kim tệ!”

“61 triệu kim tệ!”

“6...”

Từng người từng người báo giá, dính liền đến mức gần như làm cho cho người ta không thở nổi.

Những đại gia tộc kia đều là người bên cạnh tăng giá thay, bản thân sẽ không đích thân hô.

Giá cả càng ngày càng cao, đã đột phá một trăm triệu.

Ở đây một trăm triệu là khái niệm gì?

Có thể mua được một toà thành.

Thành giống chỗ bọn họ thì chắc chắn không được, nhưng loại thành trì quy mô tầm trung kia thì hoàn toàn có thể mua được.

Đương nhiên, lấy độ khan hiếm của rồng bây giờ, giá trị liên thành cũng không có gì lạ.

Đột phá một trăm triệu người kêu giá dần ít đi.

Cho dù vẫn muốn con rồng này, thì cũng phải lượng sức mà đi.

“Thiếu gia, ngài xem.”

Uno đột nhiên lên tiếng, thiếu niên đang thần du bị kéo trở về, ánh mắt rơi vào trên màn hình.

Lúc này trên sân, trừ những thế lực lớn này, thiếu nữ tự tiện xông vào chỗ hắn cũng bắt đầu kêu giá.

Lúc bắt đầu cô căn bản không tham gia, đến bây giờ mới bảo người bên cạnh kêu giá.

“Charles và cô ta vậy mà lại tách ra tăng giá.” Uno có chút ngạc nhiên: “Vị con kế này có tiền như vậy sao.”

Con ngươi thiếu niên nhẹ chuyển hai vòng, không biết đang suy nghĩ gì.

Thật lâu sau lộ ra một ý cười dịu dàng ngoan ngoãn: “A, thật thú vị nha, anh cảm thấy ai sẽ thắng?”

“Lấy tài lực mà nói, ba đại ma pháp thế gia đều có thể.”

Đây đều là gia tộc ma pháp có nội tình thâm sâu.

Tích lũy qua từng thế hệ, chút tài phú ấy đối với bọn họ mà nói, như chín trâu mất một sợi lông.

“Cô ta thì sao?”

Uno lập tức hiểu “cô ta” trong miệng thiếu gia nhà mình chỉ ai.

“Vị này...” Uno thật đúng là khó mà nói được.

Tin tức trước đó anh ta nhận được, nói cô tiêu phí không ít ở cửa hàng của bọn họ, nên mới lấy được thư mời.

Nhưng chút tiền này, so sánh với hiện lại, cũng là chín trâu mất một sợi lông nha.

Cô có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao?

Cô chỉ là con kế của Charles...

Uno không biết trả lời thế nào, dứt khoát giữ yên lặng.

Cũng may thiếu niên không truy vấn, lại chuyên chú nhìn hình ảnh.

-

Bên ngoài sân đấu.

Charles cũng phát hiện ra Sơ Tranh.

Ông ta chẳng thể nào ngờ tới Sơ Tranh lại ở chỗ này, còn tăng giá vào thời điểm này.

Cô vào bằng cách nào?

Lúc này đột nhiên gia nhập, quấy rối sao?

“Cha, sao cô ta cũng ở nơi đây? Cô ta điên rồi sao?” Elsa không giấu được tâm sự, phát hiện ra Sơ Tranh, vẻ mặt liền trầm xuống.

Charles cũng cảm thấy cô điên rồi.

Charles hỏi con gái mình: “Gần đây nó có biểu hiện gì dị thường không?”

Gần đây Charles không thường xuyên ở nhà.

Trước đó cảm thấy đứa con kế này có chút kỳ quái, nhưng ông ta bận rộn nhiều chuyện, một con ranh con còn chưa đến mức phải làm ông ta chú ý quá nhiều.

Elsa: “...”

Biểu hiện dị thường?

Ả cảm thấy cả người cô đều không thích hợp, cảm giác hoàn toàn giống như đổi một người khác vậy.

Elsa nói lại một mạch chuyện phát sinh lúc trước cho Charles nghe một lần —— che giấu đi chuyện quyển trục ma pháp.

Cuối cùng Elsa chỉ chỉ đầu: “Cha, cha nói có phải chỗ này của cô ta có bệnh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.