Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Âm thanh đằng sau của Alice cũng đang phát run.
Cho tới bây giờ cô ấy cũng không nghĩ tới, có một ngày, cô ấy sẽ kêu ra một con số lớn như vậy.
Cả đời này chỉ sợ cô ấy cũng không gặp được nhiều kim tệ như thế.
Mấy con chim cút đằng sau cũng giống như Alice, bị dọa cho phát sợ.
Bây giờ người tăng giá đều là các ông lớn, cô cũng dám khiêu chiến với mấy ông lớn này.
Cho dù lấy được, sau khi rời khỏi nơi này, có thể có kết cục tốt sao?
Chợ đen chỉ bán, cũng mặc kệ sau đó.
Đến lúc đó chính là cả người cả của đều không còn!!
“Shelleya... Còn... Còn tiếp tục không?” Alice run lẩy bẩy hỏi.
“Tiếp tục.” Sơ Tranh vô cùng trấn định: “Đến khi nào mua được mới thôi.”
“...”
Alice gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
“Nếu cậu cảm thấy quá khó thêm, thì có thể thêm nhiều một chút.” Sơ Tranh chỉ chiêu cho Alice.
Tiêu nhiều một chút ta sẽ rất vui vẻ.
Alice: “...” Không, không dám.
Những người còn lại cũng đã từ bỏ, bây giờ chỉ còn lại người của ba đại gia tộc ma pháp vẫn còn tiếp tục thêm.
Alice bị kẹp ở bên trong, cảm thụ được ánh mắt đáng sợ từ những phương hướng khác nhau ném qua, có chút không chịu nổi áp lực như vậy.
Vì em gái!
Alice hít sâu: “143 triệu kim tệ.”
Lúc này trên trận yên tĩnh, giọng nói mang theo vài phần run rẩy của thiếu nữ, thông qua ma pháp khuếch đại âm thanh, truyền khắp toàn trường.
Người của ba đại gia tộc ma pháp đại khái đều không nghĩ tới, hôm nay đối thủ lớn nhất của bọn họ không phải lẫn nhau, mà là một con bé không biết từ đâu xuất hiện.
“144 triệu kim tệ!”
“14...”
Đằng sau có một gia tộc có thể là bởi vì tài chính dự tính không đủ, lui ra khỏi vòng cạnh tranh trước.
Charles phái người tới, cảnh cáo Sơ Tranh đừng tiếp tục.
Sơ Tranh làm gì thèm để ý đến ông ta, bảo Alice tiếp tục.
“Hai trăm triệu!!” Người kêu giá chính là gia tộc Holl phía Tây.
Sơ Tranh giữ chặt Alice, cho cô ấy một con số: “Ba trăm triệu.”
“Ba... Trăm triệu?” Alice trợn mắt há mồm, lấy lại tinh thần, lập tức khuyên nhủ: “Bạn học Shelleya, không cần thiết...”
Hai trăm triệu và ba trăm triệu chênh lệch nhau tới một trăm triệu đó!
Một trăm triệu!!!
Sơ Tranh: “Nói theo tôi.”
“...”
Alice thở hai cái, dồn khí đan điền: “Ba trăm triệu kim tệ!”
“...”
Toàn bộ Sàn Đấu Thú lặng ngắt như tờ.
Tất cả người xem ngây ra như phỗng, mới vừa rồi là bọn họ nghe nhầm sao?
Trực tiếp thêm một trăm triệu... Đây là điên rồi sao!!
Tăng giá thấp nhất là một triệu, trước đó tất cả mọi người đều tăng như thế, không ai muốn tốn nhiều tiền.
Kết quả bây giờ cô đi lên trực tiếp thêm một trăm triệu.
Thế này bảo mọi người thêm kiểu gì nữa!!
Đây là tên phá gia từ đâu đến!
-
“Đại nhân, chúng ta còn theo không?”
Charles bên này không dám lập tức theo, mà là hỏi thăm Charles.
Một trăm triệu đó...
Sắc mặt Charles cực kỳ khó coi.
Ăn của ông ta uống của ông ta, bây giờ lại đối phó với ông ta, hay cho một Shelleya, nuôi nhiều năm như vậy, nuôi một con bạch nhãn lang.
“Cha, cô ta lấy đâu ra nhiều kim tệ như vậy, không phải cô ta cố tình nâng giá đấy chứ?” Elsa hoàn toàn không tin Sơ Tranh có thể có nhiều kim tệ như vậy.
Người cố tình nâng giá không phải là không có, nhưng trực tiếp nâng lên một trăm triệu, bây giờ ai còn dám tăng giá nữa?
Thứ này nếu thật sự rơi vào tay cô, sau cùng không bỏ ra được nhiều kim tệ như vậy, Sàn Đấu Thú bên này có thể bỏ qua cho cô à?
Charles suy nghĩ một lát, nói: “Không theo.”
“Đại nhân... Cứ... Cứ bỏ qua như vậy sao?”
Charles cười lạnh: “A, cuối cùng thuộc về ai thì còn chưa nhất định.”
Đám người đã hiểu ý của Charles, không tiếp tục theo nữa.
Các gia tộc khác có lẽ cũng có chủ ý tương tự như Charles, từ bỏ cạnh tranh.
Mấy người đến xem kịch đều không nghĩ tới, ngày hôm nay người cuối cùng lấy được lại là một cô gái.
-
Sơ Tranh đi theo người về phía sau thanh toán.
Rồng cũng được đưa tới, đang khí thế hung hăng trừng Sơ Tranh.
Trong lồng không tính là rộng rãi, cánh cũng không mở rộng ra được, nghẹn khuất cực kỳ.
Sơ Tranh giao thẻ cho người đối diện, lúc này mới hờ hững nhìn nó một chút.
Rồng biểu đạt ra ý tứ rất rõ ràng —— ta sẽ không khuất phục.
“Tiểu thư Shelleya, nó là của ngài.” Nhân viên công tác đưa một cái chìa khóa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh thuận tay nhận lấy, nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp cất đi, lại lấy ra một tờ giấy: “Có phải chỗ các anh có người này không?”
Đối phương nhìn một chút, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, nhếch miệng mỉm cười: “Tiểu thư Shelleya có việc cần sao?”
“Tôi muốn mua lại cô bé.”
“... Ngài chờ một lát.”
Đại khái là nể mặt cô vừa bỏ ra ba trăm triệu, đối phương đi gọi Uno tới.
“Tiểu thư Shelleya, thiếu gia của chúng tôi cho mời.”
Sơ Tranh nhíu mày, thẻ người tốt tự động đưa tới cửa nha... Đương nhiên phải đi, mời đi ngu sao mà không đi!
Sơ Tranh bảo Alice ở chỗ này chờ cô trước, cô đi theo Uno đi gặp thẻ của cô.
Uno dẫn cô đi xuyên qua mấy lối đi, dừng lại trước hai cánh cửa to lớn.
Trên cửa khắc ma thú dữ tợn, bởi vì mạ vàng và khảm nạm các loại bảo thạch, cho nên cảm giác đem đến cho người ta cũng không có nhiều đáng sợ.
Uno đẩy cánh cửa bên trái ra, nghiêng người ra hiệu Sơ Tranh đi vào.
Đây là một đại điện cực lớn hình tròn, đỉnh chóp treo vật thể phát sáng giống như pha lê, dùng kim bích huy hoàng để hình dung cung điện này là vô cùng chuẩn xác.
Ở phía trên cao của đại điện, thiếu niên ngồi xếp bằng ở trên đó, hai tay ấn lấy vị trí bắp chân mình, xoa qua xoa lại trước sau.
Thiếu niên đổi một thân quần áo, áo đuôi tôm còn phiêu dật hơn rất nhiều so với trước đó, vẫn là màu trắng, vạt áo và ống tay áo có thêu đường vân màu vàng.
Đại điện kim bích huy hoàng, có hắn làm nổi bật, dường như không hề lộ vẻ tục khí.
Sơ Tranh âm thầm thở ra một hơi.
Thiếu niên thấy Sơ Tranh tiến vào, đầu tiên là cong môi lộ ra một nụ cười nhu thuận, sau đó vươn tay cầm lấy giấy bên cạnh, mềm mềm hỏi: “Cô muốn mua cô ta sao?”
Thiếu niên chuyển tờ giấy kia qua phía Sơ Tranh.
Người trên tờ giấy chính là em gái của Alice.
“Ừ, bán không?”
“Bán nha.” Thiếu niên buông giấy xuống, mặt mày cong cong mỉm cười: “Dù sao chỗ của tôi chính là làm ăn, cô muốn mua, tôi đương nhiên bán. Như vậy... Cô ra giá bao nhiêu đây?”
“Anh muốn bao nhiêu?”
Thiếu niên a một tiếng: “Tôi tùy tiện ra giá sao?”
“Ừ.”
“Vậy tôi nói nhé?”
Sơ Tranh gật đầu, ra hiệu hắn nói.
Có tiền, hoàn toàn không giả!
Chỗ sâu trong đôi mắt màu vàng nhạt của thiếu niên có sóng ngầm mãnh liệt, trên mặt lại là vẻ thuần khiết lương thiện và vô tội: “Tôi muốn dùng cô để đổi.”
“Anh nói cái gì?” Vật nhỏ trâu bò nha! Cũng dám đưa ra điều kiện như vậy.
“Không được sao? Cô bảo tôi tùy tiện ra giá mà.” Thiếu niên đột nhiên ủy khuất.
“...”
Không phải, mi bị làm sao đây?
Đưa ra một điều kiện như thế, ta còn chưa nói gì, mi lại còn ủy khuất trước?
Sơ Tranh giữ vững tỉnh táo: “Điều kiện này của anh được xem là trao đổi, không tính là ra giá.”
“Nhưng cô không nói không thể như thế mà?”
“...”
Thiếu niên cười đến đơn thuần vô tội, âm thanh đều mềm mại: “Cô muốn mua cô ta, chỉ có một điều kiện này thôi, nếu cô đồng ý, bây giờ tôi có thể đưa cô ta ra, nếu cô không đồng ý...”
Sơ Tranh híp mắt lại: “Thế nào?”
Thiếu niên chớp mắt mấy cái: “Giết cô ta nha.”
Sơ Tranh: “...”
Mi trâu bò như vậy sao không lên trời luôn đi?!
Ngữ điệu của Sơ Tranh lạnh lùng: “Anh cảm thấy tôi giống như người sẽ vì người khác mà hi sinh chính mình sao?”
Thiếu niên chỉ nhu thuận cười, mặt mày cong cong, không nói lời nào.
Nụ cười kia lúc này nhìn qua có vẻ hơi quỷ dị.