Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1849: Chương 1849: Mê thất hoang dã (8)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sắc mặt Lê Điềm lúc xanh lúc trắng, tức giận không nhẹ.

Một tên phú nhị đại như Lam Thần thì càng khỏi phải nói, không nghĩ tới có một ngày, ở nơi dã ngoại hoang vu, gã sẽ bị người ta đập tiền như thế.

Đây không phải tát thẳng vào mặt gã sao?

“Cô ta mang theo nhiều tiền trên người như thế làm gì?” Tạ Ninh Phong tương đối bình tĩnh: “Hơn nữa không phải cô ta rất thiếu tiền sao?”

“Đúng thế, lúc ấy em thấy rõ ràng cô ta chuyển tiền đi rồi mà.” Lê Điềm bị nhắc nhở, lập tức nhớ tới: “Số tiền này của cô ta từ đâu tới?”

Dọc theo con đường này bọn họ đều đi cùng nhau, cô lấy đâu ra tiền?

Không chỉ trả lại tiền lúc ấy cho cô, mà còn trả lại phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, thực sự nghĩ mãi mà không rõ đây là vì sao.

Sơ Tranh phân rõ ranh giới với ba người này, nếu như không phải phải làm... Người tốt, thì bây giờ cô đã quay đầu trở về.

Suy nghĩ kỹ vẫn thấy nơi này tốt.

Không đi ra ngoài được thì không phải sẽ không cần phá sản sao?

Non xanh nước biếc, trời trong gió nhẹ, tốt biết bao nhiêu!

Ầm ầm ——

Suy nghĩ của Sơ Tranh còn chưa rơi xuống, đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng sấm rền, tiếp đó là mưa to ào ào nện xuống.

Sơ Tranh: “...” Mẹ!

Sơ Tranh lấy ra một cây dù, khi tất cả mọi người vội vàng tránh mưa, cô đã trấn định bung dù ra.

Còn cực kỳ trấn định cho hướng dẫn viên du lịch chú Dân một cây.

Chú Dân: “...”

Chú Dân nhìn túi mình mang, lại ngó ngó Sơ Tranh hai tay trống trơn, một cái túi cũng không cầm...

Cô mò từ đâu ra?

Kỳ quái.

Bên kia Diêu Thanh không biết bị ai đẩy, lảo đảo muốn ngã sấp xuống.

Sơ Tranh mắt lạnh nhìn, lúc đầu không có ý định đưa tay, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên giơ tay đỡ cô ấy.

Diêu Thanh hoảng hồn nhìn Sơ Tranh: “Cảm ơn... Cảm ơn.”

Dù của Sơ Tranh rất lớn, hai người đứng cũng không có việc gì.

Diêu Thanh mất tự nhiên đứng đấy, Sơ Tranh cũng không nghe thấy Vương bát đản nhắc nhở, trong nháy mắt muốn đẩy cô ấy ra luôn.

【 Tiểu tỷ tỷ, làm người không thể vì lợi như thế, lần này không có, nói không chừng lần sau sẽ có thì sao. 】 Vương Giả tận tình khuyên: 【 Chúng ta phải nhìn lâu dài có đúng không nào. 】

A.

Sơ Tranh quét mắt nhìn Diêu Thanh đứng một cách mất tự nhiên một vòng, cuối cùng dời ánh mắt, nhìn về phía bên cạnh.

Gần đây không có chỗ nào có thể tránh mưa, những người còn lại còn đang luống cuống tay chân lật áo mưa ra mặc lên người.

Tất cả mọi người mặc áo mưa, Sơ Tranh và hướng dẫn viên du lịch thì che dù, y như hạc giữa bầy gà, muốn khiến cho người ta không chú ý cũng khó khăn.

Có ai ra ngoài thám hiểm lại mang theo dù chứ?

Đều mang áo mưa thuận tiện hành động lại dễ cất.

Mọi người khẩn cấp tìm một chỗ miễn cưỡng có thể tránh mưa, bởi vì nơi đó không lớn, mọi người cũng chỉ có thể nhét chung một chỗ.

Sơ Tranh trở mặt với ba người Lê Điềm, lúc này đứng cùng chú Dân.

“Bọn họ muốn đi đâu thế?” Sơ Tranh giống như vô ý hỏi chú Dân.

Chú Dân ngừng động tác uống nước, kinh ngạc nhìn cô: “Liễu tiểu thư không biết sao?”

Cô biết.

Nhưng cô chỉ biết đó là một nơi rách nát cũ kỹ, không biết nơi đó có thứ gì.

Sơ Tranh không nói biết, cũng không nói không biết, chỉ là không mặn không nhạt nói: “Chú nói cho tôi nghe một chút đi.”

Thuận tay lấy mấy tờ tiền cho chú Dân.

Chú Dân vui lên, ra hiệu Sơ Tranh ngồi xuống phía sau.

“Nơi mọi người muốn đến tên là núi Hạp Hội, nơi đó có một cái làng, nhưng đã rất lâu rồi không có ai ở...”

Chú Dân nói, đại khái là sau cải cách không bao lâu, có người phát hiện ra nơi này... Nơi vắng vẻ như thế này, làm sao phát hiện ra được thì không biết.

Nghe nói là có ý nghĩa khảo cổ gì đó, lúc ấy có không ít người đến.

Lúc ấy chú Dân cũng chỉ là một đứa bé tuổi không lớn lắm, có người tìm cha của chú Dân nhờ dẫn đường, cho nên ông ta cũng đi theo.

Ở trong đó rốt cuộc có thứ gì, chú Dân cũng không nói chính xác được.

Lúc ấy ông ta phải ở lại nơi đóng quân bên ngoài, đợi rất lâu, có một ngày, cha của ông ta mang theo mấy người chật vật trở về.

Sau khi những người kia trở về, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.

Chú Dân nghe thấy cha mình và người khác trò chuyện, biết ở trong đó có một cái làng, hình như là nơi một bộ tộc xa xưa nào đó cư trú.

Về sau cha ông ta cũng cảnh cáo ông ta, không được đến chỗ kia nữa.

“Nói như vậy chú cũng không biết vị trí cụ thể?”

“... Ừ.” Chú Dân xấu hổ cười cười: “Tôi biết vị trí đại khái, chỉ cần đi theo đường đó thì sẽ không sai.”

Sơ Tranh: “...”

-

Trên núi nói mưa là mưa, nói dừng là dừng, biến hóa rất nhanh.

Sau khi mưa tạnh đội ngũ tiếp tục xuất phát, nhưng đi không được bao lâu Tiểu Khâu đột nhiên không được, đám người vây qua xem.

Trên đùi Tiểu Khâu sưng lên rất lớn, hơn nữa vị trí chân rõ ràng đã bắt đầu sinh mủ.

“Cảm thấy thế nào rồi?”

“Tôi không sao...” Tiểu Khâu lắc đầu.

Anh Cao ấn lấy cậu ta: “Đừng lộn xộn, Tiểu Mạc cậu cõng cậu ấy đi đi.”

Diêu Thanh được anh Cao tiếp nhận, Tiểu Khâu mang theo Tiểu Mạc, tốc độ tiến lên rõ ràng giảm bớt, mà theo tình huống của Tiểu Khâu càng ngày càng nghiêm trọng, tâm tình mọi người cũng càng ngày càng không tốt.

Đến sau đó khi đi đến một chỗ sườn dốc, bầu không khí cuối cùng cũng trở nên ngột ngạt.

Loại sườn dốc này nếu như không tự dùng sức, thì căn bản không thể đi lên được.

Nhưng Tiểu Khâu bây giờ hoàn toàn do Tiểu Mạc cõng, làm sao có thể tự dùng sức được.

Anh Cao ngồi xổm ở bên cạnh Tiểu Khâu, kiểm tra miệng vết thương của cậu ta, cuối cùng lắc đầu.

Sinh mủ càng thêm nghiêm trọng hơn, thuốc bọn họ mang theo không hề có một chút tác dụng nào.

“Tiểu Khâu, cậu ở lại đây chờ chúng tôi đi.” Anh Cao ấn lấy bả vai Tiểu Khâu.

“Anh Cao, em vẫn còn có thể...” Tiểu Khâu lập tức hoảng hồn.

Dưới tình huống bị thương, ở nơi dã ngoại hoang vu bị đồng đội vứt bỏ, tỉ lệ sống sót có thể có bao nhiêu?

Tiểu Khâu nào dám đồng ý.

Cậu ta không muốn chết ở chỗ này.

“Tiểu Khâu, tình huống của cậu bây giờ không thích hợp đi đường cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ để lại đủ nước và thức ăn cho cậu, cậu ở đây chờ chúng tôi trở về.”

Giọng điệu của anh Cao rất ôn hòa, nhưng thái độ lại kiên quyết.

Tiểu Khâu túm lấy quần áo anh ta lắc đầu.

-

“Bọn họ muốn để anh ta tự sinh tự diệt à?” Lê Điềm nhỏ giọng hỏi Tạ Ninh Phong.

“Chắc là thế...”

“Anh ta ở lại nơi này thì còn có thể sống sót sao?” Lê Điềm kinh ngạc: “Đây không phải là gián tiếp giết người sao?”

“Nhưng mang anh ta theo thì đi thế nào? Đến lúc đó tất cả mọi người đều bị anh ta làm liên lụy.” Lam Thần nhìn qua không có cảm giác gì, vô cùng bình tĩnh nói.

Lê Điềm mở miệng, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.

Trước kia ra ngoài cùng bọn Lam Thần... Cũng không gặp phải chuyện như vậy.

Sơ Tranh tựa trên núi đá, trong tay nắm lấy cây cỏ đuôi chó, tùy ý xoay.

Lúc này nếu như không phải là sinh tử chi giao, thì ai sẽ đồng ý mang theo Tiểu Khâu này chứ?

“Anh Cao, để anh ấy lại đây có phải rất nguy hiểm không?” Diêu Thanh nhỏ giọng nói chuyện: “Làm như thế, không... Không tốt lắm.”

“Thanh Thanh...”

“Nếu cô cảm thấy không tốt thì cô mang anh ta theo đi.” Anh Cao còn chưa lên tiếng, Cam Lộ đã nói trước: “Chính cô còn phải cần người giúp, mà còn có tâm tình quan tâm người khác à?”

Diêu Thanh cúi thấp đầu, nhỏ giọng giải thích: “Nhưng cứ ném anh ấy ở đây như vậy, sẽ chết người...”

Cam Lộ trợn mắt trừng một cái, không nói gì thêm.

Anh Cao: “Thanh Thanh, chúng ta chừa đồ ăn cho cậu ấy, chờ sau khi chúng ta đi lên, sẽ nghĩ cách trở lại đón cậu ấy.”

Diêu Thanh làm sao nói lại được những người này, cuối cùng Tiểu Khâu bị bọn họ tìm một nơi sắp xếp, để lại thức ăn nước uống.

Cam Lộ đứng bên ngoài, chờ sau khi tất cả mọi người cáo biệt với Tiểu Khâu xong, cô ta mới đi qua, không nói một câu nào, chỉ buông một khẩu súng đã được lắp đạn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.