Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một ngày sau.
Sơ Tranh nhìn thấy làng.
Chỉ có thể nói là hình dáng của làng, phần lớn kiến trúc đều bị dây leo quấn quanh, mơ hồ có thể trông thấy một chút.
Đến gần, Sơ Tranh phát hiện toàn bộ làng đều dùng đá tảng kiến tạo nên, cho nên đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn rách nát.
“Thật sự có làng kìa.” Lê Điềm kinh ngạc che miệng: “Anh Thần, em còn tưởng rằng anh nói mò đấy.”
“Tôi có bao giờ nói mò đâu.” Lam Thần nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, thần bí hề hề nói: “Tôi nói cho hai người nghe, nơi này cũng không bình thường...”
“Chỗ nào không bình thường?”
Lam Thần ra hiệu bọn họ ghé sát vào.
Đằng sau nói rất nhỏ giọng, Sơ Tranh không nghe thấy, cô cũng không nghe, trực tiếp đi vào trong làng.
Ngôi làng này cho người ta cảm giác rất lớn, kiến trúc cũng rất kỳ quái...
Tình huống bình thường một thôn xóm hẳn sẽ có phương hướng nhất trí, nhưng mà nơi này... Có chút loạn, hướng của các cánh cửa đều không giống nhau.
Đám người anh Cao đang chụp hình kiến trúc của thôn làng, anh Cao khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, không biết đang trầm tư cái gì.
Sơ Tranh đi từ một bên khác qua, dự định đi xem nơi này một vòng trước đã.
Lúc ấy nguyên chủ treo quá sớm, đằng sau xảy ra chuyện gì, nơi này có thứ gì, cô ấy đều không rõ ràng.
Đi đến vị trí đằng sau, Sơ Tranh trông thấy một chút đồ vật không giống những kiến trúc đá này lắm.
Sơ Tranh đi qua giật dây leo ra nhìn kỹ, nhìn thấy bên trong có một vài cái rương, Sơ Tranh trực tiếp cạy mở rương ra, bên trong đều là vật tư.
Sơ Tranh cầm một hộp đồ hộp, ngày sản xuất là năm 1988...
Những thứ này hẳn là do nhóm người mà chú Dân nói để lại.
Sơ Tranh đi vào bên trong, trông thấy càng nhiều đồ vật tương đối hiện đại hoá hơn, nơi này hẳn là căn cứ của đám người lúc trước.
Sơ Tranh ném đồ hộp về, chống nạnh ngắm nhìn xung quanh.
Chú Dân nói lúc ấy chỉ có mấy người trở về, nhưng người tiến vào thì có mấy chục người, vậy những người kia đi đâu?
Nơi này cũng không nhìn thấy thi thể.
Răng rắc ——
Sơ Tranh cấp tốc thả tay chống nạnh xuống, ánh mắt sắc bén quét về nơi âm thanh truyền tới.
“Chít chít —— “
Một con chuột màu trắng lớn tầm bằng con thỏ từ trong cỏ hoang nhảy ra, chân trước đứng lên, nhìn về phía cô.
Ôi, má ơi!
Lớn như vậy, mẹ nó là biến dị sao? Hù chết người.
Con chuột da lông trơn mượt, con mắt lớn chừng bằng hạt đậu, lúc này hiện ra ánh sáng quỷ dị, u lãnh làm người ta sợ hãi.
Trong nháy mắt Sơ Tranh có một loại cảm giác quỷ dị, con chuột này đang nhìn cô?
Sơ Tranh giơ tay, ngân tuyến trong nháy mắt thoát ra ngoài, quấn lên chân con chuột, hất tung nó xuống đất.
“Chít —— “
Con chuột giãy dụa muốn chạy, nhưng đáng tiếc làm sao có thể tránh khỏi ngân tuyến được, rất nhanh liền bị ngân tuyến trói chặt.
Sơ Tranh nhặt một cành khô, đi qua chọc chọc con chuột.
Con chuột rất hung hăng nhe răng trợn mắt với cô.
Sơ Tranh nhíu mày: “Mày có thể hiểu tao nói gì không?”
“Chít chít —— “
Con chuột lại không biết nói tiếng người, Sơ Tranh càng nghe không hiểu chuột ngữ, một người một chuột giao lưu thất bại.
Sơ Tranh dùng nhánh cây lật qua lật lại con chuột xem, ở chân sau của con chuột trông thấy một cái gì đó khảm sâu vào trong thịt của nó.
Có một nửa còn lộ ra bên ngoài, Sơ Tranh dùng nhánh cây đè ép nhìn.
Con chuột “chít chít” không ngừng, Sơ Tranh không nhịn được uy hiếp nó: “Đừng kêu, kêu nữa ăn thịt mày.”
Con chuột: “...”
Sơ Tranh phát hiện con chuột thật sự không kêu nữa.
Sơ Tranh quyết định trước tiên nhìn thứ trên chân con chuột đã.
Thứ kia bị mài mòn đi rất nhiều rồi, Sơ Tranh nhìn hồi lâu, cảm thấy có chút giống cái vòng chân, chính là loại vòng chân đeo trên đùi động vật, để phân rõ là con nào thuộc chủng loại nào.
Phía trên còn có chữ, nhưng quá mơ hồ, Sơ Tranh chỉ mơ hồ nhìn ra là mấy chữ cái, nhưng chữ cái gì thì không biết được.
Vòng chân nhìn qua lớn hơn con chuột, nhưng lại không có cách nào làm rơi, cho nên chắc là sinh trưởng trong thịt của nó.
Sơ Tranh nâng cằm lên, giữ kín như bưng nhìn con chuột.
Con chuột: “...” Có phải cô ta đang nghĩ xem làm sao để ăn mình không!
Sơ Tranh đương nhiên không phát rồ như thế, trên người con chuột có vòng chân, nếu như vòng này là của chính bản thân nó, thì lai lịch của con chuột này chỉ có một.
Là do nhóm người mà chú Dân nói để lại.
Sau khi nhóm người kia rời đi, con chuột này không bị mang đi, nhiều năm như vậy nó lớn đến từng này... Ăn quỳnh tương ngọc dịch sao?
Không đúng.
Tuổi thọ của chuột chỉ có 1-3 năm, sao có thể sống tận mấy chục năm?
Thành tinh?
Đã nói sau khi kiến quốc không cho phép thành tinh mà!!
Sao các ngươi có thể không trải qua phê chuẩn mà đã tự tiện thành tinh hả!!
Con chuột tự tiện thành tinh đột nhiên bất động, Sơ Tranh dùng nhánh cây chọc chọc cũng không có phản ứng gì.
Chết rồi?
Sơ Tranh cảm nhận được tin tức ngân tuyến truyền về, con ngươi khẽ híp một cái.
Sơ Tranh bình tĩnh lên tiếng: “Chết rất tốt, mang về cho bọn họ ăn. Trước tiên lột da cái đã...”
Con chuột: “...”
Con chuột giả chết không dám nằm thi nữa, giãy dụa rất yếu ớt, không hung hãn như vừa rồi.
“Mày còn thật thông minh.” Trí thông minh của chuột tuyệt đối không thể đến nước này, thứ đồ chơi này tuyệt đối có vấn đề.
Con chuột: “...” Ta thông minh cũng trách ta rồi.
“Qua bên kia xem sao...”
Đằng sau có âm thanh truyền đến, Sơ Tranh túm lấy con chuột tránh vào trong cỏ hoang bên cạnh, con chuột bị túm lấy ma sát trên mặt đất đến đầu óc choáng váng.
Chuột sinh gian nan.
Người tới là anh Cao và Tiểu Mạc, sau khi hai người đi vào trong này thì nhìn quanh trái phải.
“Anh Cao, anh xem.” Tiểu Mạc chỉ vào cái rương bị Sơ Tranh mở ra, bước mấy bước qua: “Là đồ hộp và một chút vật tư.”
Anh Cao đi qua nhìn một chút: “Chắc là do những người trước kia tới nơi này để lại, chỗ này bị ai mở ra?”
Tiểu Mạc và anh Cao nhìn chung quanh một chút, không phát hiện gì dị thường.
Tiểu Mạc nói: “Vừa rồi khi chúng ta tới, tất cả mọi người đều ở đó, chỉ có người tên Liễu Sơ Tranh kia không ở...”
Anh Cao nhíu mày, lại là cô.
“Nhưng xem ra cô ta chỉ mở ra, không lấy đi thứ gì cả.”
Đồ vật trong rương đều đầy, không có dấu hiệu bị lấy đi, Tiểu Mạc suy đoán chắc cô chỉ đi đến đây nhìn thấy mà thôi.
Anh Cao gật đầu: “Nhìn xung quanh xem có còn gì nữa không.”
Hai người cấp tốc kiểm tra xung quanh một lần, xác định nơi này là điểm tụ tập của nhóm người trước kia.
“Anh Cao, nơi này thật sự có thể tìm được thứ anh nói sao?” Tiểu Mạc đột nhiên lên tiếng.
“Thế nào, sợ à?”
“Trời, tôi mà sợ cái gì... Chẳng qua là tôi cảm thấy chuyện này có chút hư ảo, nói không chừng là do ai đó bịa ra.”
Anh Cao nhìn về phía nơi xa: “Cái thôn này cũng đã tìm được, có phải thật vậy hay không, rất nhanh có thể thấy rõ ràng.”
Sơ Tranh chờ bọn họ rời đi đi gọi người đến khuân đồ, kéo con chuột kia đi ra ngoài.
“Mày rất am hiểu nơi này đúng không?” Sơ Tranh đạp đạp con chuột đang giả chết.
“Chít —— “
Sơ Tranh cũng nghe không hiểu tiếng chít kia có ý gì, chỉ cho là nó hiểu.
“Dẫn tao đi dạo.”
“...”
Sơ Tranh buông con chuột ra, con chuột cảm giác tứ chi được cứu, con ngươi khẽ chuyển, lập tức vọt vào trong cỏ hoang.
Nhưng mà vừa xông vào trong cỏ hoang, thì không thể tiến lên trước được chút nào nữa.
Trên cổ có thứ gì đó siết cho nó hô hấp cũng khó khăn, nếu nó lại dùng lực, thì cảm giác cổ sẽ tách ra khỏi thân mình.
Con chuột: “...”
Con chuột xám xịt đi về, Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung nhìn nó: “Dẫn đường.”
“Chít chít chít!!”
Sơ Tranh cảm thấy nó kêu không thích hợp, dữ dằn cảnh cáo nó một tiếng: “Đừng mắng tao, cẩn thận tao giết chết mày.”
“...”