Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ấn Bạch cứ đứng ở đó như vậy, đến khi Sơ Tranh quay đầu phát hiện ra hắn, gọi hắn qua.
Ấn Bạch thay áo ngủ con thỏ liền quần, lúc này cả người đều là lông xù, vừa tắm xong, trên mặt bị nóng làm đỏ bừng, càng thêm đáng yêu.
Sơ Tranh bảo thiếu niên ngồi bên cạnh mình.
Ấn Bạch cúi đầu đi qua, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng ở bên cạnh.
Hắn do do dự dự nói: “Vừa rồi...”
“Không sao, luyện thêm một chút là tốt rồi.”
Ấn Bạch: “...”
Hắn, hắn không phải ý đó.
Ấn Bạch che gương mặt đỏ rực, không dám nhìn Sơ Tranh.
“Chọn một cái đi.”
Mắt Ấn Bạch lộ ra giữa kẽ tay, nhìn thấy hai phong thư được đặt trước mặt mình.
Hắn thả tay xuống, nhìn chằm chằm hai phong thư, một phong thư có cái tên hắn chưa nghe bao giờ, một phong thư là... Tên của cô.
“Đây là gì?”
“Hai phong thư này, anh chỉ có thể xem một, anh chọn cái nào?”
“...”
Ấn Bạch không chút chậm trễ lấy cái của Sơ Tranh.
Sơ Tranh cất cái còn lại đi: “Vậy thì lá thư tình này anh không thể xem được.”
“Tình... Thư tình?” Ấn Bạch kinh ngạc: “Cho... Cho anh sao?”
“Hối hận rồi?” Sơ Tranh rất rộng lượng trả thư lại: “Bây giờ đổi vẫn còn kịp.”
Ấn Bạch ôm phong thư trong tay hắn vào trước ngực, lắc mạnh đầu.
Dáng vẻ của Tiểu Bạch Thỏ thật sự rất phạm quy, ngón tay Sơ Tranh nắm lấy phong thư siết thật chặt, một lát sau điềm nhiên như không có việc gì quay đầu ra.
“Anh... Anh có thể mở nó ra không?” Ấn Bạch bưng lấy lá thư của Sơ Tranh vừa hồi hộp lại vừa chờ mong hỏi.
“Được.”
Khóe miệng Ấn Bạch khẽ cong lên, lộ ra nụ cười vui mừng.
Phong thư cũng không dán lại, Ấn Bạch trực tiếp rút giấy viết thư từ bên trong ra.
Nhưng hắn mở ra rồi mới phát hiện giấy viết thư trống không.
Hắn xoay qua xoay lại giấy viết thư, xác định hai mặt đều không có bất kỳ thứ gì, chỉ là một tờ giấy viết thư mà thôi.
Ấn Bạch: “...”
Không viết gì cả mà.
Sơ Tranh chống cằm: “Làm sao vậy, hối hận rồi?”
Ấn Bạch phồng má, một lát sau cười lắc đầu, xếp gọn giấy viết thư, chuẩn bị bỏ lại trong phong thư.
Sơ Tranh đè mu bàn tay hắn lại, Ấn Bạch ngước mắt đối đầu với ánh mắt cô.
Hắn nghe thấy cô nói: “Tương lai của chúng ta do anh viết lên.”
Ấn Bạch ngây ngốc nhìn cô, một hồi lâu sau mới trừng lớn mắt, giơ tay chỉ vào mình: “Anh?”
Sơ Tranh gật đầu.
Trong đầu Ấn Bạch như có pháo hoa nổ ầm ầm, nuốt một ngụm nước bọt, chần chờ lại thấp thỏm hỏi: “Em... Em muốn ở bên anh sao?”
Sơ Tranh hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn rất khó hiểu nói: “Em cho là chúng ta đang ở bên nhau.” Không phải trường học đã đồn ầm lên rồi à?
“...” Nhưng em chưa từng nói mà.
Mới đầu hắn cho là cô xem mình là đồ ăn.
Về sau thân thể của hắn có biến hóa... Cô nói uống máu của cô, cho nên cô phải chịu trách nhiệm với mình.
Cái chịu trách nhiệm này, Ấn Bạch chưa từng cẩn thận tìm hiểu.
Cô động tay động chân với mình, hắn không phản kháng, là bởi vì hắn uống máu của cô, hắn không có thứ gì để báo đáp cả...
Hắn vẫn cảm thấy, cô chỉ xem mình như đồ chơi để tiêu khiển.
Dù sao cô là Huyết tộc thân phận tôn quý, có sinh mệnh dài dằng dặc, sao lại thích một nhân loại được.
Ấn Bạch ngồi ngốc ở bên kia, Sơ Tranh vươn tay lắc lắc trước mặt hắn, có chút không kiên nhẫn: “Anh đang nghĩ gì thế, không đồng ý sao?”
Ấn Bạch hoàn hồn, gập ghềnh nói: “... Đồng... Đồng ý.”
“Sao em thấy anh có vẻ không tình nguyện lắm nhỉ?”
“Không... Không có, anh tình nguyện mà.” Ấn Bạch nói hơi vội: “Anh đồng ý ở bên cạnh em.”
Sơ Tranh: “Vậy là tốt rồi.”
Ấn Bạch thở ra một hơi, hắn cúi đầu nhìn thư trong tay, khóe miệng nhịn không được cong cong.
“Em cho anh thêm một quyền lợi.” Sơ Tranh đột nhiên dựa tới, ôm bả vai hắn: “Chỉ cần anh viết lên tờ giấy này, em đều sẽ giúp anh thực hiện, mặc kệ là chuyện gì.”
“... Anh muốn ngôi sao thì sao?” Ấn Bạch yếu ớt nói.
Sơ Tranh: “...”
Mi vậy là hơi quá đáng đó người anh em!!
Vị diện này ta đi đâu kiếm sao cho mi!!
Ấn Bạch đột nhiên cười ra tiếng: “Anh mới không muốn ngôi sao đâu.” Hắn lấy một cây bút ra, ngoan ngoãn hỏi: “Bây giờ anh có thể viết không?”
Sơ Tranh thấy Ấn Bạch như vậy, đột nhiên có loại cảm giác tự đào hố cho mình nhảy, cô hơi hối hận, muốn lấy lại tờ giấy kia.
Nhưng đại lão đã nói ra miệng rồi, sao có thể lật lọng với thẻ người tốt được.
Cho nên cô khẽ cắn môi: “... Viết đi!”
Ấn Bạch lập tức nằm sấp trên bàn viết.
Ấn Bạch không viết nhiều chữ, rất nhanh đã giơ giấy viết thư cho Sơ Tranh xem.
- - Cùng anh học tập.
Sơ Tranh: “...”
Mẹ nó ta biết ngay mà!
Có thể đập chết hắn rồi kéo ngược lại không?
【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy không thể, bây giờ cô có kéo ngược lại thì cũng đã nói ra câu đó rồi. 】 Vương Giả vô cùng tri kỷ biểu thị mình cười trên nỗi đau của người khác.
Sơ Tranh chỉ cảm thấy cuộc sống không nhìn thấy một chút ánh sáng nào nữa.
Cô không muốn học tập!
Cô muốn...
Chờ chút!
Thẻ người tốt không nói học tập gì mà!
Sơ Tranh nhanh chóng cướp lấy bút của Ấn Bạch, vẽ thêm một chút ở phía sau, phòng ngừa hắn thêm chữ.
Sau khi vẽ xong, ánh mắt Sơ Tranh nhìn về phía Ấn Bạch cũng trở nên dịu nhẹ đi mấy phần: “Được.”
Ấn Bạch hoàn toàn không biết Sơ Tranh đang có ý đồ gì, cất giấy viết thư đi, rồi chạy đi lấy sách tới.
Sơ Tranh ngược lại rất phối hợp, Ấn Bạch giảng thì cô nghe, còn nghe vào bao nhiêu thì cũng chỉ có mình cô biết.
Tinh thần học tập của Ấn Bạch rất là tốt, Sơ Tranh chống cằm, nghe đến buồn ngủ.
Thiếu niên đột nhiên ngừng nói, Sơ Tranh nhanh chóng thu liễm thần sắc: “Giảng xong rồi?”
“Em không muốn nghe sao?”
“... Thời gian không còn sớm nữa, sáng mai rồi học?” Sơ Tranh uyển chuyển nhắc nhở.
Ấn Bạch nhìn đồng hồ, “a” một tiếng rất nhỏ, sau đó luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc: “Sáng mai còn có tiết, chúng ta mau đi ngủ đi.”
“Chúng ta?” Sơ Tranh nhíu mày.
Vành tai Ấn Bạch nóng bỏng, gom đồ của hắn lại, thấp giọng nói: “Anh vào phòng đây.”
Ấn Bạch chạy về phòng không đóng cửa, có ý gì thì rất rõ ràng.
Sơ Tranh đi vào theo, thiếu niên đã nằm xuống, chỉ lộ ra hai lỗ tai trên mũ áo ngủ.
Sơ Tranh giơ tay túm một cái, Ấn Bạch kéo chăn ra, lộ ra đôi mắt xinh đẹp ấy, mang theo chút ngượng ngùng nhìn cô.
Sơ Tranh: “...”
Ta không được rồi!!
Sơ Tranh nhịn rồi lại nhịn, khiến cho mình tỉnh táo lại, đi tắm rửa một phen trước, sau đó mới nằm xuống bên cạnh Ấn Bạch.
Ấn Bạch lật người một vòng, lăn đến bên cạnh Sơ Tranh, một đống lông xù.
Sơ Tranh hít sâu, kéo người vào lòng ôm lấy.
Gương mặt thiếu niên cọ cọ vào bả vai cô, giống như chó con lần theo mùi hương đến chỗ cổ cô, Sơ Tranh cho là hắn đói bụng, nghiêng nghiêng đầu sang bên cạnh, để tiện cho hắn ăn.
Nhưng hắn cũng không cắn, chỉ cọ tới cọ lui.
“Cọ cái gì?” Sơ Tranh ấn lấy đầu hắn: “Không muốn ăn thì đừng cọ.”
“Em có đau không?” Giọng nói của Ấn Bạch rất nhẹ.
“Không đau.” Nhóc con chỉ có chút sức lực ấy, y như gãi ngứa thôi, đau gì mà đau.
Ấn Bạch yên tĩnh vài giây, lại hỏi: “Anh uống máu của em, thân thể em có bị vấn đề gì không?”
“Không.” Thân thể cô rất tốt, nuôi một tên nhóc mà thôi, hoàn toàn nuôi nổi.
Thật ra Ấn Bạch rất đói.
Cho dù Sơ Tranh cho hắn ăn, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn ở trong trạng thái đói bụng.
Hô hấp của Ấn Bạch hơi dồn dập: “Vậy anh... Cắn nhé?”
Sơ Tranh “ừ” một tiếng.