Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày hôm sau đi học, Ấn Bạch nghe giảng mà gật gù, Sơ Tranh thấy hắn xém gục xuống bàn nhiều lần.
Sau khi bị bừng tỉnh, Ấn Bạch lại vỗ vỗ mặt, miễn cưỡng nâng cao tinh thần lên nghe giảng bài.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi tan học, thiếu niên nằm sấp trên mặt bàn, tinh thần uể oải, vành mắt cũng có một tầng xanh đen.
“Buồn ngủ đến thế à?” Sơ Tranh thu dọn đồ đạc giúp hắn.
“Còn không phải trách em à...” Thiếu niên nhỏ giọng phàn nàn.
“Nói chút đạo lý đi, là thân thể của anh ra tay trước.”
“Nhưng anh không bảo em giúp anh...” Thiếu niên nghiêng đầu đi, trên mặt ửng đỏ một mảnh: “Như thế mà.”
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Ấn Bạch lại nhịn không được mà độ xấu hổ tăng cao.
“Anh rất thoải mái không phải sao?”
Ấn Bạch: “Em đừng nói nữa!”
Sơ Tranh: “Sự thật sao còn không cho nói?”
Ấn Bạch: “...”
Ấn Bạch ôm đầu, ngăn chặn cả khuôn mặt, hắn không muốn gặp người nữa.
Sơ Tranh đứng dậy: “Đi. Dẫn anh đi ngủ.”
Ấn Bạch hoảng sợ lắc đầu: “... Không... Không đi.”
Sơ Tranh: “...”
Em có thể làm gì anh chứ?!
Sơ Tranh một tay cầm đồ đạc, một tay ôm lấy người đứng lên: “Em ôm anh đi nhé?”
“...”
Ấn Bạch vội vàng tự đứng vững, rút một quyển sách trong tay Sơ Tranh ra, mở ra chặn trước mặt.
“Anh như vậy làm sao mà đi đường được?”
“Em dắt anh đi.”
Sơ Tranh hơi trầm mặc: “Em ôm anh đi.”
Ấn Bạch buông sách xuống, hơi xấu hổ trừng cô một cái.
Sơ Tranh hùng hồn: “Sau này không phải loại chuyện như vậy đều do em giúp anh làm à, anh còn...”
Thiếu niên chắp tay trước ngực, mang theo vài phần khẩn cầu và bất lực: “Bảo bảo, em đừng nói nữa.”
Ấn Bạch gọi xong mới hơi sửng sốt, một lát sau co cổ lại, có chút thấp thỏm nhìn cô.
Sơ Tranh: “Sao thế?”
“Anh... Anh vừa rồi hình như... Gọi em...” Hắn cũng không biết sao lại gọi ra một từ như vậy, nhưng nó bật ra mà không qua đại não.
Xưng hô thân mật như thế bây giờ hắn có tư cách gọi sao?
Chắc cô cũng không thích người khác gọi cô như vậy đâu nhỉ?
“Anh gọi gì cũng được.” Sơ Tranh không để ý.
“Có thể, có thể chứ?”
“Ừ.”
Trái tim còn treo trên cao của Ấn Bạch hạ xuống đất, đột nhiên giơ tay ôm lấy Sơ Tranh, thân mật gọi bên tai cô: “Bảo bảo.”
“Ừ.”
“Bảo bảo, bảo bảo...”
Ấn Bạch không ngại phiền gọi mãi.
Sơ Tranh hờ hững đáp.
Bạn học còn chưa đi xung quanh: “...”
Không phải, hai ngươi có nhân tính không!!
Ngược cẩu à!
Thật ra Ấn Bạch rất nhỏ giọng, chỉ có Sơ Tranh có thể nghe thấy, nhưng tư thế của hai người thân mật, lại là người đẹp như thế, không thể nghi ngờ chính là rêu rao khoe ân ái.
-
Lúc Ấn Bạch nhìn thấy mấy người bạn kia lần nữa thì đã là một tuần sau, mấy người cầm một xấp tiền mặt, đến trước mặt hắn khóc lóc sám hối.
“Xin lỗi bạn học Ấn Bạch, chúng tôi không nên lừa cậu, chúng tôi biết sai rồi, sau này không dám nữa.”
Ấn Bạch có chút mờ mịt: “Các cậu... Lừa tôi chuyện gì?”
“Chuyện lúc trước chúng tôi Balabala...”
Mấy người nói rõ một năm một mười những chuyện bọn họ từng làm, bao gồm cả chuyện lừa hắn đến trường học bỏ hoang kia, thật ra bọn họ muốn chỉnh hắn, thuận tiện quay lại dáng vẻ thất kinh của hắn, nhưng không nghĩ tới trên đường xảy ra chút chuyện, nên không thành.
Còn chuyện trước kia bọn họ lấy đủ loại cớ lừa tiền của hắn.
Ban đầu vì bọn họ phát hiện Ấn Bạch nhìn rất dễ lừa, nên mới cố ý đến làm bạn với hắn.
“Hóa ra các cậu không coi tôi là bạn...” Thần sắc của Ấn Bạch có chút ngu ngơ.
“Xin lỗi, cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi đi. Tiền lúc trước đều ở đây cả, trả lại cho cậu cả.”
Ấn Bạch lấy tiền về: “Các cậu đi đi.”
“Cậu... Tha thứ cho chúng tôi rồi sao?”
“Đi đi.”
Mấy nam sinh nhìn nhau vài lần, vội vàng chạy mất.
Ấn Bạch cầm khoản tiền kia, đi ngang qua thùng từ thiện của trường học thì trực tiếp ném tiền vào.
“Bạn học Ấn Bạch.”
Có người gọi hắn lại.
Tâm tình Ấn Bạch không tốt lắm, nhưng theo lễ phép, hắn vẫn dừng lại, nhìn nữ sinh đang đi về phía mình.
“Bạn học Ấn Bạch, tôi là Mộ Ngữ, khoa nghệ thuật.”
Ấn Bạch khẽ lui lại hai bước, kéo dài khoảng cách của mình và đối phương: “Cậu có chuyện gì không?”
Tướng mạo của Mộ Ngữ khá là xinh đẹp, trong con ngươi trong veo như nước giống như chứa đựng cả hồ nước mùa thu.
Mộ Ngữ giơ tay vén tóc: “À... Thư tôi đưa cho cậu, cậu đọc chưa?”
Thư?
Ấn Bạch nhớ tới lần trước Sơ Tranh bảo hắn chọn thư, trên một phong thư khác hình như có viết tên Mộ Ngữ.
“Xin lỗi, tôi chưa đọc.” Ấn Bạch thành thật nói: “Lá thư này vẫn còn, tôi có thể trả lại cho cậu.”
Sơ Tranh cũng không vứt lá thư đó đi, mà là đưa cho hắn.
Hắn hỏi cô không sợ mình đọc sao?
Cô trả lời rằng: “Muốn đọc thì đọc, em lại không cấm cản anh, nhưng tốt nhất anh đừng có suy nghĩ gì khác, nếu không...”
Sau nếu không là gì thì hắn không biết.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, đó không phải là chuyện gì tốt.
“...” Vẻ mặt Mộ Ngữ cứng lại: “Không sao... Thật ra cũng không có gì, không đọc thì thôi vậy.”
“Xin lỗi, tôi...”
Mộ Ngữ thấy Ấn Bạch cứ xin lỗi mãi, nhịn không được cười ra tiếng: “Sao cậu lại đáng yêu thế chứ. Cậu lại không làm sai chuyện gì, vì sao cứ luôn xin lỗi vậy.”
“Cậu... Thích tôi sao?”
Mộ Ngữ không nghĩ tới Ấn Bạch sẽ nói thẳng ra như vậy, dù sao vẫn là con gái, hơi đỏ mặt: “Ừ.”
“Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi, tôi rất thích cô ấy, không thể thích người khác.” Ấn Bạch đột nhiên cúi người, dọa cho Mộ Ngữ thất kinh.
“Tôi... Tôi biết, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho cậu biết tôi thích cậu mà thôi.” Mộ Ngữ liếc mắt nhìn qua thoáng thấy gì đó, cô ta vẫy vẫy tay với Ấn Bạch: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Ấn Bạch nghi hoặc nhìn về phương hướng Mộ Ngữ biến mất.
Đến khi vai hắn được người ta ôm lấy, hơi thở quen thuộc vọt tới: “Nhìn mất hồn như thế, thích à?” Thẻ người tốt lại còn nhìn người khác lâu như vậy!! Tức giận!
Ấn Bạch quay đầu thì đã nhìn thấy mặt Sơ Tranh.
“Cô ấy nói cô ấy thích anh.”
Sơ Tranh híp mắt lại, hơi thở nguy hiểm lưu chuyển: “Ừ, anh thích cô ta?” Sao ai cũng ngấp nghé thẻ người tốt của ta thế hả!
Ấn Bạch lắc đầu: “Anh thích em.”
“Thật ngoan.” Trong lòng Sơ Tranh hơi bình phục lại, sờ đầu thiếu niên: “Cô ta còn nói gì với anh.”
Ấn Bạch thành thành thật thật nói lại những lời Mộ Ngữ nói cho Sơ Tranh nghe một lần, một chữ cũng không dám để lọt.
Sơ Tranh sờ cằm: “Anh thật thích nói xin lỗi...”
“...”
Vì sao điểm chú ý của bảo bảo lại là cái này?
Đó chỉ là thói quen của hắn...
Nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì.
Vốn là hắn làm sai... Chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?
Dường như Sơ Tranh không có ý định truy cứu chuyện này, nhưng Ấn Bạch cảm thấy thần sắc của Sơ Tranh không đúng lắm, hình như hơi tức giận...
Mặt ngoài rõ ràng cô không hề thay đổi gì, nhưng Ấn Bạch lại có thể cảm giác được.
Ấn Bạch thận trọng dỗ một hồi lâu, hắn mới cảm thấy Sơ Tranh không dọa người như vừa rồi nữa.
“Bảo bảo, em có bạn bè không?”
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, hình như bên cạnh nguyên chủ không có bạn bè gì: “Không có.”
“Anh cũng không có.” Ấn Bạch đột nhiên cười ôm lấy cô: “Vậy sau này chúng ta làm bạn bè của nhau nhé.”
“Anh không phải bạn trai em à?”
“Anh còn muốn làm bạn bè của em nữa.”
Sơ Tranh không có hứng thú gì: “Có gì hay...” Ai muốn làm bạn bè với anh!
Ấn Bạch: “Đương nhiên là rất hay, bạn bè có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện.”
Sơ Tranh bình tĩnh nói: “Bạn trai có thể làm nhiều chuyện hơn.”
“...”
*
Tiểu tiên nữ: Tui cũng có thể làm rất nhiều chuyện, các cậu chắc chắn không bỏ phiếu ư?