Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1811: Chương 1811: Ngôi sao của ngày mai (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lưu Xuân Hoa rơi vào trong sương mù: “Không phải...”

Tôn tổng gầm thét: “Không phải cái gì? Cô còn giảo biện, tiệc rượu không phải do cô sắp xếp à?”

Tôn tổng rống xong, lập tức chân chó nói với Sơ Tranh: “Tần tiểu thư, muốn xử trí Lưu Xuân Hoa thế nào, ngài cứ định đoạt, tôi tuyệt đối sẽ không bao che cho cô ta!”

Cô gái ngồi sau bàn làm việc, tùy ý chống cằm, giữa lông mày tinh xảo đều là lãnh ý.

Lưu Xuân Hoa vẫn chưa biết rõ tình trạng.

Tần Sơ Tranh này đã làm gì?

Sao Tôn tổng lại biến thành thế này?

Quy mô của công ty này cũng không lớn, Tôn tổng chính là ông chủ của bọn họ, bởi vì Tôn tổng giao thiệp rộng, cho nên có thể tìm được một chút tài nguyên, dần dần có chút dáng vẻ.

Lưu Xuân Hoa là thân thích của Tôn tổng, cho tới nay đều giúp Tôn tổng tìm những cô gái có chút tư sắc có giấc mộng làm minh tinh, bóc lột giá trị của bọn họ, để kiếm tiền cho công ty.

Mãi đến khi Lưu Xuân Hoa ôm đồ vật rời đi, vẫn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm nay rõ ràng bà ta chờ Sơ Tranh tới, rồi lại dùng hợp đồng uy hiếp... Vì sao cuối cùng người bị đuổi ra khỏi công ty lại là bà ta?

Lưu Xuân Hoa quay đầu nhìn Tôn tổng bị đuổi ra khỏi công ty giống mình...

Vì sao lão tổng của công ty cũng bị đuổi ra ngoài!

Tôn tổng che eo, sắc mặt tái xanh.

“Tôn tổng...”

Tôn tổng liếc nhìn bà ta một cái, hừ lạnh một tiếng, vẫy tay chặn một chiếc xe, lên xe đi thẳng.

Ông ta cũng không giống Lưu Xuân Hoa, công ty không còn là của ông ta nữa, nhưng trong tay ông ta có tiền.

Lưu Xuân Hoa trơ mắt nhìn Tôn tổng rời đi, vẻ mặt vô cùng khó coi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!

-

Một bên khác, Phó Tinh Thần nhận một bộ phim mới, tiến vào đoàn làm phim.

“Niên Nguyệt, sắp tới cảnh quay của Phó lão sư rồi, cô đi gọi Phó lão sư đi.”

“Được.” Niên Nguyệt đáp ứng, nhanh chóng đến phòng trang điểm gọi Phó Tinh Thần.

Bây giờ Phó Tinh Thần đang quay một bộ phim đô thị, Phó Tinh Thần diễn vai nam chính, toàn bộ bộ phim chính là lịch sử trưởng thành của nam chính, cho nên cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất.

“Tinh Thần.” Niên Nguyệt gõ cửa đi vào: “Sắp đến cảnh quay rồi.”

Phó Tinh Thần mặc áo thun bình thường, vẫn là cách ăn mặc của sinh viên, thời kỳ trưởng thành đẹp trai tỏa nắng, phát huy vô cùng tinh tế.

Trong mắt Niên Nguyệt phản chiếu bóng dáng của Phó Tinh Thần, sắc mặt đỏ lên.

“Đi thôi.”

Phó Tinh Thần đi từ phòng trang điểm ra, khi đi ngang qua Niên Nguyệt, giơ tay khẽ sờ đầu cô ta.

Sắc mặt Niên Nguyệt càng đỏ hơn, cúi đầu đuổi theo Phó Tinh Thần.

-

Cảnh quay này của Phó Tinh Thần là cảnh gặp gỡ cấp trên của công ty sau lần phỏng vấn thứ nhất.

Diễn viên diễn vai cấp trên có không ít phần diễn, được xem là nữ ba, nhưng vị diễn viên này vẫn luôn không thấy lộ diện, cho tới hôm nay khai máy.

Phó Tinh Thần đi qua đã nhìn thấy bên cạnh đạo diễn có một người đứng, người kia thân hình cao gầy, áo sơ mi trắng, phía dưới là váy chữ A, váy dài vừa phải.

Tùy ý đứng ở đó, chỉ lưu lại một bóng lưng gọn gàng.

Còn chưa bắt đầu quay, Phó Tinh Thần giống như đã trông thấy một người phụ nữ làm nên phong vân ở chốn thương trường.

“Tinh Thần.”

Đạo diễn vẫy tay gọi Phó Tinh Thần.

Phó Tinh Thần lập tức thu tầm mắt lại, đi qua phía bên kia.

Niên Nguyệt còn chưa tới gần đã cảm thấy bóng lưng kia khá quen mắt, chờ đến gần, người kia chậm chạp xoay người lại, Niên Nguyệt thấy rõ diện mạo, vẻ mặt trong nháy mắt biến đổi.

Sao lại là cô!

Sao cô lại ở trong đoàn làm phim này, còn diễn vai quan trọng như thế nữa?

Vẻ bối rối và khiếp sợ trên mặt Niên Nguyệt chưa kịp che giấu đi, may mà vào lúc này sự chú ý của mọi người đều không đặt trên người một trợ lý nhỏ như cô ta, cũng không có ai phát hiện.

Phó Tinh Thần thấy rõ người kia, lông mày lập tức nhíu lại.

“Tinh Thần, đây là Sơ Tranh diễn vai Lương Mộ Vân, hai người còn chưa gặp nhau bao giờ nhỉ?” Đạo diễn giới thiệu với Phó Tinh Thần.

Phó Tinh Thần: “...”

Bọn họ đâu chỉ từng gặp.

Nghĩ đến chuyện lần trước, đáy lòng Phó Tinh Thần lại dâng lên một trận cảm giác quỷ dị không nói ra được.

Sơ Tranh chỉ nhìn Phó Tinh Thần một chút, rất nhanh liền chuyển ánh mắt tới trên người Niên Nguyệt. Chuyện lần trước lớn như vậy, mà Niên Nguyệt và Phó Tinh Thần vẫn chưa tách ra, bây giờ còn đi theo bên cạnh Phó Tinh Thần...

Chậc.

Trâu bò nha.

Niên Nguyệt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, không khỏi chột dạ, né tránh ra đằng sau Phó Tinh Thần.

Không biết vì sao, luôn cảm thấy Tần Sơ Tranh bây giờ, và Tần Sơ Tranh trước kia không giống nhau lắm... Cảm giác đem đến cho cô ta rất không thích hợp.

“Chào cô.”

Đạo diễn ở đây, Phó Tinh Thần giả bộ như không quen biết, trực tiếp vươn tay chào hỏi.

Lông mi Sơ Tranh hơi rũ xuống, ánh mắt đi trên cổ tay trống không của hắn ta một vòng, lạnh như băng nói: “Phó tiên sinh, chúng ta cũng không phải chưa từng gặp bao giờ, giả vờ không biết làm gì, lại nói, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến trình độ có thể bắt tay.”

Phó Tinh Thần: “???”

Ngay trước mặt đạo diễn, mà cô dám nói ra lời như vậy?

Cô cho rằng mình là ai...

Đạo diễn chỉ nghi hoặc nhìn hắn ta và Sơ Tranh một chút, không có quá nhiều biểu thị.

“Tinh Thần và Sơ Tranh quen biết nhau à.” Đạo diễn nói một tiếng: “Vậy thì tôi không giới thiệu nữa, hai người làm quen trước đi, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu.”

Phó Tinh Thần: “...”

Đạo diễn bặn dò bọn họ hai câu, xoay người đi sang bên cạnh, rất nhanh bên này cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ.

“Vì sao cô lại ở trong đoàn làm phim này?” Phó Tinh Thần cau mày, đáy mắt toàn là không thích đối với Sơ Tranh.

“Vì sao tôi không thể ở đây?” Sơ Tranh hỏi lại: “Đoàn làm phim này là do anh mở à?”

Phó Tinh Thần: “...”

Phó Tinh Thần không hiểu nhiều về Sơ Tranh, nhưng cũng biết vai diễn cô nhận được nhiều phần diễn nhất, cũng chỉ là một nhân vật nhỏ có một chút lời thoại.

Nhân vật Lương Mộ Vân này, phần diễn không ít, còn vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo diễn xuất, sao mà cô vào được?

Phó Tinh Thần trầm giọng nói: “Tôi không hi vọng bạn diễn của tôi không chuyên nghiệp, Tần tiểu thư, hi vọng cô đừng để tôi NG quá nhiều lần.”

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, chân thành đề nghị: “Vậy bằng không thì tôi đổi anh đi?”

Phó Tinh Thần: “??”

Đổi hắn ta đi?

Cô đang nói đùa sao?

Sơ Tranh khí định thần nhàn đứng ở bên đó, khuôn mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, giống như cô nói đổi hắn ta đi, là thật sự có thể đổi hắn ta đi vậy.

Phó Tinh Thần đối với suy nghĩ này của mình, lại cảm thấy một trận buồn cười.

Nếu cô có bản lĩnh lớn như vậy, thì sao còn có thể đóng một vai quần chúng... Nhưng vòng tay kia lại giải thích thế nào đây?

Phó Tinh Thần chưa kịp nói chuyện, đạo diễn cầm loa phóng thanh hướng về phía bên này gào lên: “Tinh Thần, Sơ Tranh, chuẩn bị.”

Sơ Tranh ngược lại không níu lấy chuyện này, trực tiếp đi đến bên kia chuẩn bị.

-

Cảnh này là nam chính phỏng vấn bị trượt, ra ngoài gặp phải đối thủ cạnh tranh với mình, bị trào phúng chế nhạo một trận.

Lúc ra ngoài nam chính đi thang máy, vừa vặn gặp được Lương Mộ Vân mang theo người ở trong thang máy.

Những người này ở đây thảo luận về phương án của một vấn đề, sau khi nam chính nghe xong, đánh bạo đề ra quan điểm của mình.

Lương Mộ Vân cảm thấy rất hứng thú với chuyện nam chính nói, bảo hắn nói tỉ mỉ, Lương Mộ Vân khá hài lòng với nam chính, đặc biệt tuyển chọn hắn.

Bây giờ bọn họ đang quay cảnh này.

Cửa thang máy, thang máy bên cạnh bị dán bảng đang sửa chữa, bằng không thì một cấp trên cao tầng, sao có thể đi chung một thang máy với người đến phỏng vấn chứ.

Sơ Tranh và những diễn viên khác vào thang máy chuẩn bị.

Khi đạo diễn hô bắt đầu, cửa thang máy đóng lại, bởi vì ống kính là từ Phó Tinh Thần bên kia đến, cho nên chờ cửa thang máy mở ra, nam chính vừa vặn đi đến cửa thang máy.

Sinh viên mới bước ra xã hội, ăn mặc cũng khác những tinh anh xã hội mặc âu phục giày da trong thang máy.

Cánh cửa thang máy kia, giống như một con đường lên trời, nằm ngang giữa sân trường và xã hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.