Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1812: Chương 1812: Ngôi sao của ngày mai (16)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đứng trong đám người này, thân hình cũng không cao lớn uy vũ như những người đằng sau cô, nhưng cho người ta một cảm giác rằng cô chính là trung tâm, cũng không lộ vẻ nhỏ bé mà khiến cho người khác coi nhẹ.

Trên người cô có một loại cảm giác uy nghiêm thuộc về thượng vị giả, giống như vị cấp trên tên Lương Mộ Vân kia, lúc này đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn ta.

“Cắt!!” Đạo diễn hô ngừng: “Tinh Thần, cậu thất thần làm gì?”

Phó Tinh Thần hoàn hồn, rất chân thành xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Không sao, lại một lần nữa.” Đạo diễn thái độ ôn hòa bảo quay lại một lần nữa.

Sơ Tranh đứng ở bên trong không nhúc nhích, Phó Tinh Thần đi về vị trí của mình, hắn ta nhìn về phía thang máy bên kia, cửa thang máy đang chậm rãi khép lại, Phó Tinh Thần nhíu mày.

Lần thứ hai trạng thái của Phó Tinh Thần đã tốt hơn nhiều.

Đứng ở bên ngoài thang máy, trông thấy nhiều người như vậy, trên mặt Phó Tinh Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, dáng vẻ như muốn đi vào lại không dám lắm.

Trong thang máy có người nói với hắn ta: “Đợi chuyến sau nhé.” Nói xong liền muốn nhấn nút thang máy.

Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn người bên ngoài một chút, thuận miệng nói: “Để hắn vào đi.”

Người bên cạnh lập tức ra hiệu Phó Tinh Thần mau đi vào, Phó Tinh Thần co người lại đi vào, câu nệ gật đầu với bọn họ.

Phó Tinh Thần có thể đi đến vị trí này, diễn xuất tự nhiên không thể chê.

Nghe người trong thang máy anh một câu tôi một câu tranh luận, từ suy nghĩ đến muốn nói lại thôi, động tác tứ chi và biểu cảm đều rất đúng chỗ.

Cuối cùng thời cơ phù hợp, Phó Tinh Thần nói ra lời thoại của mình.

Người trong thang máy trầm mặc xuống, hai mặt nhìn nhau, Sơ Tranh mặt không cảm xúc liếc hắn ta một cái: “Anh cảm thấy phương án của mình có thể thực hiện?”

Ánh mắt Sơ Tranh lãnh đạm bình tĩnh, giống như một đầm nước đọng, không có lấy một gợn sóng.

Phó Tinh Thần bỗng nhiên xâm nhập vào một đôi mắt như vậy, trực tiếp quên mất lời thoại phía sau.

“Cắt!”

Giọng nói của đạo diễn truyền tới, vẻ mặt Phó Tinh Thần trong nháy mắt trở nên hơi khó coi.

Hắn ta vậy mà lại quên mất lời thoại, hơn nữa luôn cảm thấy mình bị cô ép đến không thở nổi.

Cảm giác kia không giống như cảm giác lúc trước hắn ta bị các lão tiền bối ép kịch, chính là cảm thấy không thở nổi, trong đầu hoàn toàn không nghĩ ra được lời thoại phía sau.

Nghĩ đến lời trước đó mình đã nói, sắc mặt Phó Tinh Thần nóng bỏng.

Kỹ xảo của cô tốt như vậy, vì sao lâu như thế mà vẫn còn đóng một vai phụ?

Không phải kỹ xảo của Sơ Tranh tốt, cô chỉ diễn nhân vật này bằng bản sắc của mình mà thôi.

Sau đó lại NG nhiều lần, cuối cùng phân cảnh này miễn cưỡng qua được.

“Phó tiên sinh, thế này chính là chuyên nghiệp của anh?” Mặc dù Sơ Tranh chỉ là chiếm tiện nghi của vai diễn, nhưng cô vẫn phải trào phúng Phó Tinh Thần một chút.

Phó Tinh Thần: “...”

Kết thúc cảnh quay, Niên Nguyệt lập tức cầm nước nóng tới: “Tinh Thần, uống nước.”

Phó Tinh Thần nhận lấy nước, ánh mắt lại đi theo bóng lưng Sơ Tranh, đáy lòng lo nghĩ trùng điệp.

Niên Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Phó Tinh Thần sang, đáy mắt hiện lên một tia dị dạng.

Cô ta lập tức đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng nói: “Tinh Thần, chúng ta đi nghỉ trước đi.”

Phó Tinh Thần thu tầm mắt lại, đi theo Niên Nguyệt trở về phòng trang điểm.

Bên ngoài đoàn làm phim cũng có không ít người đang thảo luận về Sơ Tranh.

“Người kia là ai thế? Sao tôi không có một chút ấn tượng nào hết nhỉ.”

“Tìm tên trên baidu, cũng hoàn toàn không có tin tức gì, có lẽ là người mới.”

“Có thể là nhà đầu tư nào đó nhét vào, nhưng kỹ thuật diễn của cô ấy hình như không tệ nha, vừa rồi Phó Tinh Thần cũng bị NG nhiều lần như thế.”

“Mọi người không cảm thấy vừa rồi cô ấy rất đẹp trai sao, giống như thật sự nhìn thấy Lương tổng vậy.”

“Đúng thế đúng thế, cảm giác như Lương tổng đang đứng trước mặt chúng ta vậy, ôi trời ơi loại cảm giác này quá tuyệt! Hoàn toàn không thua kém những tiền bối kia!”

“Cô ấy có Weibo không?”

“Không biết, để tôi tìm xem...”

“Hình như không có.”

Nguyên chủ tiến vào giới giải trí cũng không phải để thực hiện giấc mơ gì đó, cho nên không lập Weibo gì, Sơ Tranh cũng lười làm, đương nhiên không tìm ra được.

Sơ Tranh người này mặc dù bọn họ không biết sao lại bị nhét vào, nhưng kỹ năng diễn xuất của Sơ Tranh online, người trong đoàn làm phim đều coi như hiền lành.

Niên Nguyệt nghe thấy tiếng nghị luận của những người trong đoàn làm phim, nhiều lần suýt chút nữa không nhịn được đi tìm Sơ Tranh.

Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, đi tìm cô có thể nói cái gì?

Cho nên lần nào cũng nhịn được.

-

Sau khi Sơ Tranh tiến tổ, mỗi lần Phó Tinh Thần quay phim cùng cô, chính là bắt đầu hành trình thống khổ, số lần NG đại khái đã vượt qua số lần NG một năm này của hắn ta.

Nhưng chỉ cần Sơ Tranh không ở đây, Phó Tinh Thần lại có thể khôi phục trạng thái bình thường.

Thế là mỗi lần Phó Tinh Thần quay phim với Sơ Tranh, tất cả mọi người đều cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

Vì sao một người mới ngay cả một tác phẩm cũng không có, mà lại ép được một người đang trên đà nổi tiếng thành thế này, là đạo đức không có hay là nhân tính vặn vẹo.

Hôm nay Sơ Tranh vừa vào đoàn làm phim, liền phát hiện ánh mắt của người trong đoàn làm phim nhìn mình không đúng lắm, Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía tấm gương bên cạnh vài lần.

Quần áo bình thường, kiểu tóc bình thường, mặt cũng bình thường, ngày hôm nay cũng rất đẹp... Bọn họ nhìn ta như vậy làm gì?

Đáy lòng hoảng đến một nhóm.

“Tần tiểu thư.”

Một cô gái bình thường làm chân chạy vặt cho Sơ Tranh chạy tới, kéo cô đi vào bên trong góc.

“Không biết từ đâu truyền đến lời đồn, nói...” Dường như cô gái không biết nên nói thế nào.

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: “Nói cái gì?”

Cô gái nhỏ giọng nói: “Nói... Nói cô bò lên giường nhà đầu tư, mới lấy được vai diễn này.”

“Chỉ là cái này?”

Phản ứng của Sơ Tranh bình tĩnh đến mức làm cho cô gái kinh ngạc, cô ấy gian nan nuốt một ngụm nước bọt: “Tần tiểu thư, chuyện này còn không nghiêm trọng sao? Người trong đoàn làm phim đều đồn đại như thế, nếu sau này bị chó săn biết, thì sẽ trở thành một đoạn lịch sử đen tối...”

Sơ Tranh thật lòng hỏi cô gái: “Cô cảm thấy tôi là người sẽ tùy tiện bò lên giường người khác sao?” Thẻ người tốt, cô còn có thể miễn cưỡng... Được rồi, miễn cưỡng không được.

Đại lão sao có thể tùy tiện bò giường chứ!!!

Vấn đề này của Sơ Tranh làm cô gái sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mới lắc đầu.

Vị Tần tiểu thư này nhìn thế nào cũng giống như người cực kỳ có giáo dưỡng, hơn nữa kỹ thuật diễn của cô cũng xác thực rất tốt, diễn nhân vật Lương Mộ Vân này rất sống động.

Dĩ nhiên không phải nói kỹ thuật diễn tốt, thì sẽ không làm những chuyện kia.

Mà là cô... Đem đến cho người ta cảm giác chính là cô sẽ không làm loại chuyện này, trên người cô có một loại ngạo khí và tự tin mà người bình thường không có được.

“Tần tiểu thư, tôi tin cũng vô dụng.” Cô gái vẻ mặt cầu xin: “Người trong đoàn làm phim đều nói như vậy, sau này nếu như ngài nổi danh, bị chó săn bới ra, đến lúc đó ngài có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.”

Tay Sơ Tranh đút trong túi khẽ gãi gãi: “Ai truyền ra?”

Cô gái lắc đầu: “Không biết, khi tôi tới, thì đã có người nói như vậy.”

“Có chứng cứ không?”

Dường như cô gái nhớ tới cái gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra: “Có một tấm hình.”

Ảnh chụp là ở trên một hành lang, người đứng ở ngoài cửa chính là Sơ Tranh.

Mà bên trong cửa, có một người đàn ông chỉ lộ ra nửa gương mặt, người đàn ông này, có không ít người trong đoàn làm phim đều biết hắn ta, hắn ta chính là một trong số những nhà đầu tư của bộ phim này, trước đó từng tới đoàn làm phim.

Hai người xuất hiện trên cùng một tấm hình, nhà trai còn là nhà đầu tư, cái này không ngăn được người khác suy nghĩ thêm.

Khi Sơ Tranh vừa mới vào đoàn làm phim, thì đã có người suy đoán cô là do nhà đầu tư nhét vào, nhưng bởi vì không có chứng cứ gì, tất cả mọi người chỉ bí mật suy đoán, cũng không dám nói lời gì quá đáng.

Bây giờ có một tấm hình như thế làm chứng, lời đồn đại vô căn cứ tự nhiên sẽ nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.