Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ra ngoài thì gặp phải Liễu Kim Lê, người sau kinh ngạc chỉ về phía cô, vừa chỉ chỉ cửa sau lưng cô, nửa ngày sau cũng không nghẹn ra được chữ nào.
Tình huống thế nào vậy!
Liễu Kim Lê nuốt một ngụm nước bọt: “Cô và anh họ tôi làm gì vậy?”
Sao bỗng nhiên chị em bạn bè bát quái tân nhiệm lại có quan hệ với tên tra nam Sở Chiếu Ảnh kia rồi?
“Anh họ?” Ai là anh họ của cô?
-
Sở Chiếu Ảnh và Liễu Kim Lê là anh em họ, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, Sở Chiếu Ảnh cũng thích dẫn Liễu Kim Lê đi chơi.
Hai người này mà đứng chung một chỗ, thì tựa như hai anh em trai vậy.
Liễu Kim Lê kinh ngạc vì sao Sơ Tranh lại ở chung một chỗ với ông anh họ cặn bã của mình.
Sơ Tranh tùy tiện mượn cớ qua loa.
Cô không ngại để người ta biết cô làm chuyện không thể miêu tả với gia chủ Phí gia, nhưng không biết vật nhỏ có vui lòng không...
Cho nên tạm thời cô vẫn không nói đi.
Miễn cho lại náo với cô.
Vì thẻ người tốt mà mệt cả tim.
Sơ Tranh và Liễu Kim Lê cùng trở lại yến hội, Liễu Kim Lê rất tùy tiện, lúc này lực chú ý đã chuyển tới nơi khác.
Rất nhanh Sơ Tranh đã tìm được người mà Sở Chiếu Ảnh nói.
Thừa dịp đối phương đi toilet, Sơ Tranh theo đuôi... Đi theo qua.
Liễu Kim Lê tò mò muốn biết Sơ Tranh làm gì, cũng đi theo một đường.
Sơ Tranh không muốn dẫn theo cô ấy lắm, nhưng con hàng này không vứt lại được.
Bên ngoài toilet, Sơ Tranh căn dặn Liễu Kim Lê: “Trông coi giúp tôi, đừng để người khác vào.”
“...”
Liễu Kim Lê muốn hỏi Sơ Tranh muốn làm gì, nhưng Sơ Tranh không cho cô ấy cơ hội này, lách mình tiến vào toilet.
Mấy phút sau.
Sơ Tranh đi từ trong toilet ra, cô vẫy sạch nước trên tay, bình tĩnh đi đến bên cạnh Liễu Kim Lê.
Nếu như không phải Liễu Kim Lê tận mắt nhìn thấy cô vào toilet nam, thì cô ấy sẽ không hoài nghi chút nào, có lẽ cô chỉ đi toilet mà thôi.
“Cô vào đó làm gì thế?”
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: “Hỏi ít chuyện.”
“Hả?” Hỏi ai? Tại sao phải vào toilet nam hỏi?
Sơ Tranh trực tiếp nói sang chuyện khác: “Phí Tẫn Tuyết ở đâu rồi?”
“Khi tôi đi lên thì cô ta vẫn còn ở đó mà...” Liễu Kim Lê tìm toàn hội trường một vòng: “Kỳ quái, đi đâu rồi nhỉ.”
“Không phải về rồi chứ?”
Sơ Tranh nhìn thấy Phí Ấu Bình và Mạc Hướng Thu, hai người này vẫn chưa về, Phí Tẫn Tuyết không thể về trước được.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, cảm thấy thứ đồ chơi ngôn linh kia, chắc không cần ở ngay trước mặt.
Cho nên...
Phí Ấu Bình chơi cô, vậy cô sẽ không khách khí chơi con gái bà ta một chút.
-
Yến hội sắp kết thúc, có người lần lượt rời đi.
Sơ Tranh đứng trong góc nhỏ, tâm tình không tươi đẹp lắm, có phải ngôn linh không có hiệu quả không?
Không phải chơi ta chứ?
Ngay khi Sơ Tranh hoài nghi, bên kia bỗng nhiên có động tĩnh.
Không biết Phí Tẫn Tuyết đi từ chỗ nào ra, cũng không chú ý nhìn người, đụng phải nhân viên phục vụ.
Đồ uống trong tay nhân viên phục vụ giội cho Phí Tẫn Tuyết một thân.
Phí Tẫn Tuyết chấn kinh, dưới chân không vững, nên ngã xuống tại chỗ.
Lễ phục xinh đẹp tinh xảo nhiễm lên vết bẩn, làm cho Phí Tẫn Tuyết chật vật không chịu nổi.
Động tĩnh này không nhỏ, người xung quanh dồn dập nhìn qua.
“Chuyện gì vậy?”
“Làm tôi sợ muốn chết.”
“Ôi, quần áo của cô ta...”
Quần áo của Phí Tẫn Tuyết rất mỏng, khi sạch sẽ thì không nhìn ra thứ gì.
Nhưng lúc này bị thấm ướt, vải vóc dán vào người, thì lập tức có vẻ hơi trong suốt.
Sắc mặt Phí Tẫn Tuyết khó coi khoanh hai tay ở trước ngực, ngăn cản ánh mắt nhìn trộm của mọi người.
Nhưng đã có người giơ điện thoại chụp ảnh.
Hiển nhiên Phí Tẫn Tuyết không chỉ có một tiểu đồng bọn không hợp là Liễu Kim Lê, trong đám người có mấy giọng nói âm dương quái khí vang lên.
“Sao Phí tiểu thư lại không cẩn thận như vậy, quần áo ướt hết cả rồi.”
“Đã sắp kết thúc đến nơi rồi, Phí tiểu thư còn muốn biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem, thật sự rất can đảm nha.”
Phí Tẫn Tuyết tức giận trừng người nói, muốn phản bác, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy mất mặt, gương mặt nóng bỏng một trận.
“Tẫn Tuyết!”
Phí Ấu Bình chen vào đám người, cầm áo choàng bọc lấy Phí Tẫn Tuyết.
Phí Ấu Bình tới, mấy giọng điệu âm dương quái khí biến mất.
Sơ Tranh nhìn thấy bên kia rối loạn, sờ cằm trầm tư.
Không biết có phải là lực lượng bây giờ của cô quá yếu không, cũng chỉ có thể làm đến nước này.
Nhưng phải làm sao để thăng cấp đây?
Ta muốn một lời định càn khôn!
Nghĩ thôi là thấy tuyệt vời rồi!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nằm mơ tương đối nhanh đấy. 】 Vương Giả đánh vỡ ảo tưởng của Sơ Tranh.
Còn một lời định càn khôn... Tiểu tỷ tỷ làm ngôn linh gì chứ?
Sơ Tranh nghiêm túc nói: Giấc mộng vẫn phải có.
【 Mỗi một loại lực lượng đều có hạn chế, cô muốn sử dụng bao nhiêu lực lượng, thì phải trả cái giá ngang bằng nó. Tiểu tỷ tỷ, nhưng chúng ta phá sản thì không cần nha. 】
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: Ai biết mi có chủ ý gì.
【...】
Sơ Tranh không để ý đến Vương Giả, suy nghĩ xem làm sao để thăng cấp.
Cho dù không thể một lời định càn khôn, thì cũng phải lợi hại chút chứ?
Chỉ như bây giờ thì làm được gì?
Còn không bằng chính ta lên.
【...】
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, chỉ cảm thấy không thú vị.
Quả nhiên vẫn nên xử lý tương đối thoải mái.
Sơ Tranh nắm tay lại, khẽ gõ nhẹ trong lòng bàn tay mình vài cái, cằm hất lên tạo nên một độ cong xinh đẹp, con ngươi dường như cũng hiện ra ánh sáng.
Tìm cơ hội mở một cuộc họp cho người một nhà bọn họ đi!
-
Sơ Tranh rời khỏi hội trường, Liễu Kim Lê lên xe nhà mình, cô dự định ra ngoài gọi xe trở về.
Mới đi tới bên ngoài, thì có một chiếc xe siêu xa hoa chậm rãi bắn tới, dừng ở bên người cô.
Cửa sổ phía sau hạ xuống, Phí Giáng bắt chéo chân ngồi ở phía sau, hắn khẽ nhấc cằm lên: “Lên xe.”
Sơ Tranh cũng không khách khí, xách váy ngồi lên.
Xe chậm rãi rời khỏi hội trường, tụ hợp vào trong dòng xe cộ.
Trong xe mở một bản nhạc dịu nhẹ, người đàn ông tựa ở một bên, ngón tay đặt trên đầu gối, như có như không gõ một cái: “Biết là ai đối phó cô không?”
“Biết.”
“Đã nghĩ kỹ sẽ làm gì chưa?”
“Giết.” Không giết giữ lại cho Vương bát đản ăn tết sao?!
“...”
Phát giác được ánh mắt của Phí Giáng, Sơ Tranh hơi dừng lại, có phải là hù đến thẻ người tốt rồi không?
Tiểu nhân trong nội tâm Sơ Tranh bay ra tát cho mình một cái.
Cho mi lanh mồm lanh miệng này!
Sơ Tranh quay đầu, tặng cho Phí Giáng một ánh mắt bình tĩnh.
Vừa rồi ta không nói gì cả, mi không nghe thấy gì cả!
“Cô thật làm cho tôi...” Ngón tay Phí Giáng cong lên, rơi vào trên chóp mũi Sơ Tranh, nhẹ cọ hai lần, chậm rãi nói: “Khá thích.”
“Anh cùng tôi giao... Làm, không phải là bởi vì thích?”
Thứ đồ gì?!
Mẹ nó mi lặp lại lần nữa xem.
Dường như Phí Giáng không phát giác được khí thế hung ác trên người Sơ Tranh, khẽ hạ vai: “Chẳng lẽ không phải tôi đang giúp cô à?”
“...”
Ồ.
Ta còn phải cảm ơn mi nha.
Vật nhỏ thật đúng là một ngày không đánh là muốn nhảy lên nóc nhà lật ngói mà.
Phí Giáng tiếp tục tìm đường chết: “Tôi rất vừa ý cô, tôi hi vọng trước khi tôi chán cô, cô có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, Mạc tiểu thư phải cố gắng chút nha.”
Sơ Tranh lạnh như băng quét hắn một cái.
Cố gắng đập chết mi sao?
Sơ Tranh không có biểu thị gì, trực tiếp quay đầu ra nhìn phía ngoài cửa sổ xe.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô đang suy nghĩ gì vậy? 】 Vương Giả yếu ớt lên tiếng.
Tiểu tỷ tỷ bình tĩnh như vậy... Luôn cảm thấy không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Sơ Tranh trầm tư: Ta đang suy nghĩ xem nhốt chỗ nào tương đối tốt.
【...】 Nó biết ngay mà!!
Vương Giả sợ đến mức phát cái nhiệm vụ cho Sơ Tranh, bảo cô mau chóng tỉnh táo lại.
***
Dựa theo kế hoạch của mình thì ngày mai sẽ full quyển 11 nha mọi người:3
Hy vọng mọi chuyện đi theo đúng kế hoạch:>