Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Tiên... Tiên sinh!”
Giọng nói hơi hoảng hốt của tài xế từ phía trước truyền đến.
Sơ Tranh và Phí Giáng đồng thời nhìn sang.
Lái xe: “Phanh xe... Hình như phanh xe không ăn nữa.”
Phí Giáng nhíu mày: “Chắc chắn không?”
Tài xế ở phía trước mân mê hai lần, cuối cùng xác định nó thật sự không ăn nữa.
Tài xế cũng coi như bình tĩnh, không có quá nhiều kinh hoảng, nhưng trên trán đã đổ một tầng mồ hôi.
Đoạn đường này là đường xuống dốc, lúc này xe cũng không ít, phanh xe không ăn, tỉ lệ xảy ra chuyện cực kỳ lớn.
Trước sau cũng chỉ tầm mấy giây.
“Két —— “
Âm thanh chói tai vạch phá bóng đêm, ánh sáng đánh tới, đâm cho người ta không mở nổi mắt.
Sơ Tranh giơ tay kéo Phí Giáng.
Động tác của Phí Giáng và Sơ Tranh giống nhau, ngón tay đụng vào nhau trên không trung.
Rõ ràng Phí Giáng hơi dừng lại, Sơ Tranh không có chần chờ gì, túm lấy cổ tay Phí Giáng, kéo người về phía mình.
Trước mắt bị ánh sáng trắng phủ kín, một mảnh trắng xóa.
Bên tai có tiếng còi xe gấp rút, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất, và tiếng người thét chói tai.
“Rầm —— “
Thân xe chấn động.
Phí Giáng ngã vào trong ghế dựa, trên thân là thân thể mềm mại đè lên, thủy tinh bị chấn vỡ do va chạm tản ra.
Thủy tinh vỡ vụn chiết xạ ra ánh sáng nhỏ vụn.
Phí Giáng mơ hồ nhìn thấy sườn mặt của cô gái đang che chở mình, cái cằm căng cứng, cái cổ khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong xinh đẹp.
Thân thể nhỏ bé yếu ớt, chống lên một mảnh khu vực an toàn, không để hắn phải chịu chút thương tổn nào.
Mùi hương vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đánh tới, trong lúc nhất thời Phí Giáng lại hơi thất thần.
Ánh sáng trắng trước mắt rút đi, cảnh sắc xung quanh không ngừng phai màu, vài giây sau lại lần nữa trải lên sắc thái.
Trước mắt hiện lên những hình ảnh vụn vỡ, giống như một vài bức tranh.
Ở sâu trong nội tâm Phí Giáng cảm thấy những hình ảnh này khá quen thuộc, nhưng hắn nghĩ lại lại cảm thấy rất xa lạ.
Những hình ảnh đó là gì...
Vì sao hắn lại cảm thấy quen thuộc?
Nhưng trong trí nhớ của hắn rõ ràng chưa từng trải qua mà.
“Không sao chứ?”
Giọng nói thanh lãnh của cô gái vang lên bên tai, mang theo cả hơi thở nóng hổi của cô.
Phí Giáng bị nóng đến giật mình một cái, hình ảnh loạn thất bát tao trong đầu rút đi như thủy triều.
Phí Giáng lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Cô nhào tới đây làm gì?”
“Bảo vệ anh.” Sơ Tranh hùng hồn: “Anh không sao chứ?”
“Mạc tiểu thư, cô là con gái.” Phí Giáng nhắc nhở cô.
Có cô gái nào mà dũng mãnh như thế không?
Động tác còn nhanh hơn cả hắn!
“Ồ.” Con gái nên như thế nha!
“...”
Cô “ồ” cái gì?
Phí Giáng hít sâu một hơi: “Cô ngồi dậy trước đi.”
“Dậy không nổi.”
“Hả?”
Sơ Tranh hơi chuyển người, để Phí Giáng có thể nhìn thấy phía sau.
Cửa xe bên kia bị một chiếc xe đâm cho thay đổi cả hình dạng, toàn bộ không gian vô cùng nhỏ hẹp, động một cái cũng rất khó khăn.
Mà một chân của Sơ Tranh rõ ràng bị kẹt ở bên trong.
Trái tim Phí Giáng đột nhiên xiết chặt.
“Cô...”
Phí Giáng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy ngôn ngữ trở nên ít ỏi, không biết nên nói thế nào để biểu đạt ý nghĩ của mình.
Mà cô gái nằm sấp trên người hắn, mặt mày trấn định thong dong, làm gì có nửa phần kinh hoảng.
Thật lâu sau, Phí Giáng bình tĩnh lại: “Bị thương rồi?”
“Không đâu, không đau.”
Sơ Tranh nói xong rồi thử cử động chân, động tác của cô hơi lớn, dọa đến Phí Giáng vội vàng chế trụ eo cô.
“Đừng nhúc nhích, cô đừng nhúc nhích!”
Cô bị ngốc hả?
Lỡ như phản ứng thần kinh chậm, cảm giác đau còn chưa truyền tới thì sao?!
Một tay Sơ Tranh chống ở bên cạnh, cúi người nhìn hắn, lực chú ý của Phí Giáng đặt trên đùi Sơ Tranh.
“Trước tiên đừng...”
Phí Giáng quay đầu, cánh môi đụng vào nơi ấm áp mềm mại.
Da đầu hắn hơi tê rần, ngón tay thiếu nữ rơi vào trong tóc, dán lên da đầu hắn, cực kỳ ấm áp.
“...”
Lúc này là lúc để hôn sao?
Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?
Không phải đầu óc bị đụng hỏng rồi đấy chứ?
Ngón tay Sơ Tranh xoa nhẹ trên tóc Phí Giáng mấy lần, cạy mở răng môi hắn, càng thêm không hề kiêng kỵ.
Không gian quá nhỏ, Phí Giáng bị Sơ Tranh đè đến sít sao, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Âm thanh huyên náo tràn vào, lại biến mất.
Ánh sáng chớp tắt, Phí Giáng có chút không nhìn rõ người dám không kiêng nể gì hôn mình như vậy.
-
Ánh sáng đỏ lam giao nhau vọt qua, bóng người lắc lư, ồn ào không ngừng.
Chân Sơ Tranh chỉ bị trầy da, không có vấn đề gì lớn.
Mặt mày Phí Giáng đen trầm, toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở âm u, không biết lấy đâu ra một cái xe lăn, cưỡng ép ấn Sơ Tranh ngồi xuống đó.
Đôi môi của hắn còn hơi sưng đỏ, nhưng lúc này ánh sáng không tốt, nếu không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra được gì.
Người đàn ông ấn lấy tay vịn xe lăn, từ phía sau cúi người xuống, tiến đến bên tai Sơ Tranh, giọng nói thâm trầm: “Mạc tiểu thư, lá gan của em rất lớn.”
Sơ Tranh khiêm tốn: “Cũng tạm.” Cũng chỉ lớn bình thường thôi.
“...”
Phí Giáng nghẹn họng.
Hắn chưa từng thấy cô gái nào dám cả gan làm loạn như thế.
Lại không ai dám...
Phí Giáng ngăn chặn sự xao động trong nội tâm, tay khoác lên trên bờ vai Sơ Tranh, không nhẹ không nặng ấn xuống: “Mạc tiểu thư, hi vọng hứng thú của tôi đối với em sẽ luôn duy trì, nếu không...”
Sơ Tranh quay đầu, hôn lên môi Phí Giáng một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, giọng điệu chắc chắn: “Anh sẽ.”
Tin tưởng thẻ của ta!
Nếu như không được... Vậy ta cũng chỉ có thể tự lên.
Ta còn chưa chọn xong nơi nhốt đâu, hi vọng thẻ người tốt có thể cho ta chút thời gian.
Phí Giáng: “...”
Không biết có phải Phí Giáng bị chọc giận quá mà hóa cười hay không, mặt mày cong cong, lộ ra một chút ý cười.
Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, thì sẽ phát hiện nụ cười của hắn không hề có chút nhiệt độ nào.
Vài giây sau, hắn đứng thẳng người, hơi thở âm trầm ngột ngạt tản đi không ít.
-
Xe của Phí Giáng bị hỏng phanh, chỉ đơn thuần là phanh xe không ăn, cũng không có dấu hiệu gì do người làm.
Chiếc xe gây chuyện cuối cùng điều tra ra kết quả cũng là ngoài ý muốn.
Đại khái là Phí Giáng cảm thấy trùng hợp như vậy không được bình thường lắm, cho nên sắc mặt hắn âm u.
Sơ Tranh có chút chột dạ.
Đây cũng là phản phệ khi sử dụng ngôn linh.
Khó trách nguyên chủ không muốn sử dụng sức mạnh như vậy, mẹ nó kiểu này ai mà chịu cho được.
Chỉ làm Phí Tẫn Tuyết xấu mặt một chút, mà lại làm ra cho cô một màn kịch lớn như vậy.
Vận khí không tốt là treo rồi đấy.
Còn không bằng chính ta lên.
Thuần thiên nhiên không ô nhiễm không phản phệ.
Sơ Tranh chột dạ trên mặt trấn định đến một nhóm, việc này không tiện giải thích, cho nên cô không có ý định nói.
Phí Giáng không điều tra được gì dị thường, cũng chỉ có thể xem là như vậy trước.
Hắn đưa Sơ Tranh về, Phí Giáng tự mình tiễn người về, Phí Ấu Bình vội vàng xuống lầu.
Phí Giáng vô cùng lễ phép chào hỏi: “Cô út còn chưa ngủ à?”
Phí Ấu Bình nhìn Sơ Tranh một chút, nét mặt bất động thanh sắc: “Sao Tiểu Giáng lại trở về cùng Tiểu Sơ vậy?”
“Bạn nhỏ bị thương nhẹ, thuận đường đưa cô ấy về.”
Sơ bạn nhỏ Tranh: “...” Ai là bạn nhỏ, cả nhà mi đều là bạn nhỏ!
Đừng tưởng rằng mi cầm thiết lập thẻ hắc hóa là lợi hại nhé!
“Tốt xấu gì cũng là người của Phí gia chúng ta, cô út vẫn nên để ý một chút thì tốt hơn, miễn cho người bên ngoài lại nói Phí gia chúng ta không đủ rộng lượng.” Phí Giáng không rõ ý vị cười cười: “Cô út, cô nói đúng không nào?”
“Tiểu Giáng nói đúng lắm.” Phí Ấu Bình nói theo, thái độ vô cùng khiêm tốn: “Hôm nay chỉ lo cho con bé Tẫn Tuyết, mà không quan tâm nhiều đến Tiểu Sơ, Tiểu Sơ không tức giận chứ?”
Phí Giáng nghiêng người, trực tiếp ngăn cản ánh mắt Phí Ấu Bình.
Hắn cúi người, lấy từ trong túi ra một cây kẹo que, lột ra đưa tới bên miệng Sơ Tranh.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”