Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh gỡ mũ trò chơi xuống, thở ra một hơi.
“Tiểu Sơ, tôi nói sai sao?”
Hơi thở này vẫn chưa thở ra hết, giọng nói của Tần Lạc đột nhiên vang lên.
Sơ Tranh: “...”
-
Tuyến thời gian kéo về trong game.
Tần Lạc ngoẹo đầu, mặt mũi tràn đầy ngây thơ tò mò: “Cho nên, Tiểu Sơ, tôi có thể cùng cô hôn môi không?”
Sơ Tranh xém chút bị lời này làm cả kinh đến nhảy ra ngoài bị hai người bên kia phát hiện.
Cô kéo Tần Lạc mau chóng rời khỏi nơi này.
“Anh nói cái gì?”
“Tôi có thể cùng Tiểu Sơ hôn môi không?”
Sơ Tranh lý trí cự tuyệt hắn: “Không thể.”
“Vì sao, Tiểu Sơ không thích tôi sao?” Sắc mặt Tần Lạc lập tức đổ xuống: “Nhưng tôi rất thích Tiểu Sơ.”
Sơ Tranh tỉnh táo nói: “Chúng ta bây giờ đều là số liệu, không có cảm giác gì.”
Tần Lạc nhíu mày, không hiểu nói: “Vậy vì sao bọn họ có thể...”
“Đầu óc bọn họ có bệnh.”
“A...”
Sau khi Sơ Tranh dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt Tần Lạc, trực tiếp logout.
Thẻ người tốt là một chuỗi số liệu, cái này thật sự rất làm khó cho cô.
Cô vừa logout, Tần Lạc liền đuổi theo.
“Tiểu Sơ?”
“Câm miệng!”
Sơ Tranh bực bội quát một tiếng.
“Ồ...”
Tần Lạc thật sự ngậm miệng, nhưng cũng không rời đi, mà náo loạn bên trong thiết bị điện tử trong phòng Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Thật sự rất muốn đánh hắn!
Không thể yên tĩnh một lát sao?!
Cốc cốc.
“Tiểu thư.”
Dì Đặng ở bên ngoài gọi cô.
Sơ Tranh lập tức đứng dậy ra ngoài.
Dì Đặng lập tức nói: “Tiểu thư, vừa rồi tiên sinh và phu nhân gọi điện thoại về, bảo ngài ra ngoài ăn một bữa cơm, tài xế đã chờ ở bên ngoài.”
“Biết rồi.”
Cha mẹ nguyên chủ làm ăn bận bịu, đại đa số thời điểm đều ở trong căn hộ cách công ty rất gần, rất ít về bên này.
Nhưng mà ăn tết, vẫn sẽ đón nguyên chủ ra ngoài ăn cơm.
Ngày hôm nay là tết Trung Thu, cô nhớ không lầm... Bữa cơm này ăn cùng Phương gia.
Sơ Tranh tìm quần áo ra thay.
“Tôi muốn ra ngoài, anh ở một mình nhé.” Sơ Tranh nhìn gian phòng nói.
“Tôi muốn đi cùng Tiểu Sơ.” Tần Lạc lập tức nói: “Tôi sẽ không nói lung tung.”
Sơ Tranh: “...”
-
Sơ Tranh kéo cửa phòng ra ra ngoài, dì Đặng còn ở bên ngoài, thấy cô ăn mặc tùy ý như thế, có chút bận tâm: “Tiểu thư, ngài mặc bộ này thôi sao?”
Váy cũng không mặc sao?
Sơ Tranh đút tay trong túi thăm dò một chút, lành lạnh đi lên phía trước: “Gặp cha mẹ tôi còn phải ăn mặc thế nào nữa?”
“...”
Dì Đặng không dám nói gì nữa, đưa Sơ Tranh ra cửa.
Sơ Tranh ngồi lên xe.
“Tiểu Sơ...”
Sơ Tranh dùng một tay bịt điện thoại.
Lái xe quay đầu nhìn qua, nghi hoặc nhìn ra đằng sau: “Tiểu thư, vừa rồi ai nói chuyện vậy?”
“Tôi gọi điện thoại.” Sơ Tranh trấn định lung lay điện thoại.
Lái xe cười cười, quay đầu lại nổ máy xe.
Sơ Tranh lật tai nghe bluetooth ra đeo lên, hạ giọng: “Không được nói!”
Tần Lạc ủy khuất ba ba: “Ồ.”
Xe chạy về mục tiêu đã định sẵn, trên đường thỉnh thoảng có thể trông thấy vùng ngoại thành có pháo hoa bay lên.
Trong thành phố có lệnh cấm pháo hoa, người bình thường không thể tùy tiện thả.
Nhưng chờ một lát phía nhà nước sẽ thả.
Sơ Tranh đến ăn cơm khách sạn, cha mẹ nguyên chủ và cha mẹ Phương gia đều ở đây.
Phòng bao rất lớn, bày biện mấy cái bàn.
Trừ cha mẹ nguyên chủ và người của Phương gia, thì còn có không ít người, lúc này bầu không khí trong phòng bao rất hòa hợp, tiếng cười nói không ngừng.
Sơ Tranh chào hỏi cha mình là Khương Hiến và cha Phương trước.
Còn lại không quen biết thì trực tiếp lướt qua.
“Sơ Sơ tới rồi.” Mẹ Phương ở một bên khác của phòng bao, cười tủm tỉm vẫy tay: “Mau tới đây.”
“Bác Phương.” Sơ Tranh lễ phép kêu một tiếng.
Mẹ Phương cười đến càng vui vẻ hơn: “Khoảng thời gian này không gặp, Sơ Sơ lại đẹp hơn nữa rồi.”
Sơ Tranh ứng phó với mẹ Phương xong, đi đến bên cạnh mẹ của nguyên chủ là Ninh Tĩnh Vân: “Mẹ, con có chút chuyện muốn nói với mẹ.”
Ninh Tĩnh Vân nhìn người xung quanh một chút, dẫn cô đi vào góc khuất bên cạnh: “Chuyện gì thế?”
-
Phương Chu An tới hơi muộn, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn, hắn ta mới chạy tới.
“Con làm sao thế hả, buổi chiều đã nói với con rồi, sao còn đến trễ?” Mẹ Phương quát lớn lên tiếng trước tiên.
“Trên đường kẹt xe.” Phương Chu An nói một lý do không cách nào phản bác.
Mẹ Phương chỉ có thể răn dạy hai câu, bảo hắn ta mau chóng ngồi xuống.
Phương Chu An nhìn Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh cha mẹ một chút, chọn một chỗ ngồi bên khác ngồi xuống.
Hắn ta cố ý quan sát Sơ Tranh vài giây, phát hiện từ đầu đến cuối cô đều không nhìn mình.
Từ khi vừa bắt đầu, sắc mặt Ninh Tĩnh Vân đã có điểm gì đó là lạ, còn có thái độ không mặn không nhạt của Sơ Tranh, làm đáy lòng mẹ Phương bất an.
Mẹ Phương hắng giọng một cái, hỏi con mình: “Có phải con và Sơ Sơ cãi nhau không?”
Phương Chu An: “...”
Ánh mắt của Ninh Tĩnh Vân và Khương Hiến cũng đồng thời quét tới, chỉ có Sơ Tranh cúi thấp mặt, nhìn bộ đồ ăn trên bàn.
“Không có...” Phương Chu An phủ nhận.
Ninh Tĩnh Vân vốn là một người phụ nữ rất ôn hòa, lúc này ngoài cười nhưng trong không cười: “Gần đây Chu An rất bận à?”
Phương Chu An: “Đúng là hơi bận, có thể là con không quan tâm đến Sơ Tranh...”
Phương Chu An không cảm thấy Sơ Tranh sẽ tạo ra chuyện gì, cùng lắm là nói với Khương gia hắn ta không quan tâm cô, cãi nhau với cô.
“Bận thổ lộ với cô gái khác à?”
Ninh Tĩnh Vân đột nhiên ném ra một câu như vậy, đáy lòng Phương Chu An lập tức hơi lộp bộp.
Hắn ta nhìn về phía Sơ Tranh.
Cô gái đối diện tự nhiên dựa vào thành ghế, tầm mắt vừa rồi buông thõng, lúc này đã xốc lên, đang nhìn hắn ta.
Cặp mắt kia, giống như ngưng kết băng sương, còn chưa nhìn thấu, thì đã bị đông lại.
Cô lại nói cho cha mẹ mình biết?
Mẹ Phương cũng bị kinh sợ: “Tĩnh Vân, chị đang nói gì vậy?”
“Chu An hẳn phải biết tôi đang nói gì.”
Mẹ Phương nhìn về phía con trai mình: “Tiểu tử thối, chuyện là thế nào?” Cái gì mà thổ lộ với cô gái khác? Phương Chu An có quan hệ với cô gái khác ở bên ngoài?!
Phương Chu An còn đang đắm chìm trong khiếp sợ vì Sơ Tranh lại nói chuyện này cho cha mẹ cô biết, lúc trước bọn họ đính hôn, người vui nhất chính là cô ấy.
Những năm này cô ấy quan tâm mình bao nhiêu, đáy lòng Phương Chu An cũng rõ ràng.
Hành động trước đó của cô, Phương Chu An cũng cảm thấy là cô cố ý hành động, chỉ là muốn gây sự chú ý của mình.
Phương Chu An chính là biết, cô ấy không dám đề cập đến chuyện giải trừ hôn ước với mình, cho nên mới không sợ hãi.
Nhưng bây giờ...
“Mẹ, con...”
“Con cái gì? Con nói cho rõ ràng ra đi!” Mẹ Phương sốt ruột: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải là có hiểu lầm gì đó không, mau giải thích rõ ràng đi.”
Con ngươi Phương Chu An khẽ chuyển, nói: “Con và Sơ Tranh cãi nhau, cô ấy đang nói lung tung thôi.”
Phương Chu An đứng dậy, đi đến bên cạnh Sơ Tranh.
“Sơ Tranh, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Hắn ta giơ tay liền muốn kéo Sơ Tranh.
Sơ Tranh hất tay hắn ta ra: “Phương tiên sinh, đừng đụng vào tôi.”
“Sơ Tranh!” Phương Chu An cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Nhiều người nhìn như vậy, cô đừng làm đến quá khó coi.”
“Chuyện chính anh làm, chẳng liên quan gì đến tôi.” Ngữ điệu Sơ Tranh lạnh lẽo vắng vẻ, vừa vặn có thể để cho tất cả mọi người trong phòng bao nghe thấy.
Mấy người ở bàn khác, lúc này đều nhìn sang bên này.
Ánh mắt di động qua lại trên người Sơ Tranh và Phương Chu An.
Lúc trước hai người này đính hôn, đó chính là Kim Đồng Ngọc Nữ trong vòng tròn, tiện sát không biết bao nhiêu người.
Lần trước Sơ Tranh không đến sinh nhật của Phương Chu An, đã có người đồn đại bọn họ bất hòa.
Không nghĩ tới hôm nay trực tiếp đối mặt...