Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phương Chu An nhìn sang mấy bàn gần đó, sắc mặt khó coi.
Hắn ta nói lần nữa: “Sơ Tranh, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Sơ Tranh vừa muốn nói chuyện, màn hình lớn trước mặt đột nhiên lóe lên, sau đó có hình ảnh xuất hiện.
Đó là cảnh Phương Chu An cầu hôn Hoa Lạc Bất Tẫn trong game.
Game này hot khắp đại giang nam bắc, những người đang ngồi ở đây có lẽ có không ít người đều chơi.
“Đây không phải là Chu An sao?”
Có người chỉ vào nhân vật chính trong tấm hình.
Tên của Phương Chu An trong game là Dạ Văn Tiêu, nhưng gương mặt kia không khác hắn ta là mấy, rất dễ dàng phân biệt.
Phương Chu An sắc mặt tái xanh gầm thét với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Ai mở, đóng lại!”
Sơ Tranh và Ninh Tĩnh Vân liếc nhau, hai mẹ con đều tưởng rằng đối phương thả, mỗi người cho đối phương một dấu tán thưởng.
Ninh Tĩnh Vân đứng lên: “Chu An, bác gái cũng nhìn cháu lớn lên, cảm thấy cháu là đứa trẻ tốt, đáng giá cho Sơ Sơ nhà chúng ta phó thác chung thân.”
“Bác gái, bác nghe cháu nói, đây chỉ là game mà thôi, không thể coi là thật.”
Phương Chu An biện giải cho mình.
Phương gia và Khương gia thông gia, từ khi vừa bắt đầu chính là vì lợi ích.
Phương Chu An rất rõ ràng điểm này, cho nên dù hắn ta có không thích Sơ Tranh thế nào, thì cũng không đề cập đến chuyện giải trừ hôn ước.
Ninh Tĩnh Vân đột nhiên cười cười: “Bác trai cháu cũng chơi game này, bình thường bác không thích chơi, nhưng bác trai cháu cũng không tìm cô gái khác trong game, rồi còn gióng trống khua chiêng thổ lộ như thế.”
Khương Hiến: “...”
Nằm không cũng trúng đạn.
Ninh Tĩnh Vân nói không nhanh, lộ ra vẻ trầm ổn của một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán trên thương trường, để Phương Chu An không thể nói gì được: “Sơ Sơ nói đạo cụ thổ lộ kia của cháu, một lần chính là một trăm ngàn, Chu An à, không phải bác gái quan tâm chút tiền ấy, mà là tiền này cháu tiêu vì ai...”
“Sơ Sơ cũng ở trong game, cháu biết rõ, còn làm như vậy trước mặt con bé, Chu An, cháu bảo bác phải suy nghĩ thế nào đây?”
Ninh Tĩnh Vân dứt lời, ánh mắt của một số người bên kia liền trở nên cổ quái.
Vì một cô gái khác trong game, mà tiêu nhiều tiền như vậy, còn làm trước mặt vị hôn thê, chuyện này được xem là gì đây?
Làm vị hôn thê khó chịu?
Hay là làm Khương gia khó chịu?
Mẹ Phương cũng không ngồi được nữa, mau chóng đứng dậy đi đến chỗ Phương Chu An: “Chuyện là thế nào?”
“Mẹ, con thật sự chỉ chơi đùa, con không biết Sơ Tranh cũng ở trong game.” Phương Chu An nói: “Chuyện trong game, sao có thể xem là thật được?”
Nhưng vào lúc này, trên màn hình phát ra hình ảnh hai người hôn nhau.
Trong phòng bao ẩn ẩn vang lên một trận tiếng hút khí.
Đây là game online thực tế ảo, loại hành vi thân mật này, trừ không có cảm giác chân thực, thì khác với hiện thực ở chỗ nào chứ?
Sắc mặt Phương Chu An càng khó coi hơn.
Hình ảnh rất nhanh tránh qua, xuất hiện một tấm ảnh chụp màn hình.
...
【 Phụ cận 】 Dạ Văn Tiêu: Có phải cô biết tôi thích Hoa Lạc, nên cố ý nhằm vào cô ấy không?
【 Phụ cận 】 Một Bước Bại Một Tỷ: Anh suy nghĩ nhiều.
【 Phụ cận 】 Dạ Văn Tiêu: Tôi suy nghĩ nhiều? Trên thế giới nhiều người xem như vậy, cô làm Hoa Lạc mất mặt, đây không phải cô nhằm vào cô ấy thì là gì?
【 Phụ cận 】 Dạ Văn Tiêu: Tôi và cô đính hôn vốn chính là trong nhà sắp xếp, tôi không thích cô, người tôi thích chính là Hoa Lạc, tôi nói cho cô biết, cô còn dám làm ra chuyện gì nữa, thì đừng trách tôi không khách khí.
【 Phụ cận 】 Dạ Văn Tiêu: Nếu cô còn muốn làm vị hôn thê của tôi, thì đừng gây chuyện cho tôi, bằng không thì vị trí vị hôn thê này cô không làm được nữa đâu.
Vừa rồi còn nói không biết vị hôn thê cũng ở trong game.
Bây giờ bị tấm ảnh chụp màn hình này vả mặt.
Nhìn nội dung trong ảnh, đây là tìm tới cửa uy hiếp người ta à.
Sau khi ảnh chụp màn hình xuất hiện, Sơ Tranh chậm rãi đứng dậy.
Cô không kiêu ngạo không tự ti đứng ở bên người Ninh Tĩnh Vân, khí chất thanh nhã lạnh lẽo, hào quang do ánh đèn thủy tinh trên đỉnh đầu rơi xuống, vừa vặn bao phủ trên người cô.
Cô gái hơi hơi hất cằm lên: “Phương tiên sinh, tôi không muốn làm vị hôn thê của anh, chúng ta giải trừ hôn ước đi.”
-
Sơ Tranh chỉ cần nói ra câu nói này, chuyện về sau, Ninh Tĩnh Vân và Khương Hiến sẽ đi giải quyết.
Nếu như Phương Chu An không nói mấy câu cuối cùng kia, thì có lẽ việc này mọi người thương lượng một chút, nhìn vào lợi ích hai bên, bắt Phương Chu An làm cam đoan, cuối cùng có lẽ không giải quyết được gì.
Nhưng lời Phương Chu An nói trên ảnh chụp màn hình, quá phách lối, hoàn toàn chính là đang uy hiếp.
Nghe ý kia chính là, về sau nếu hắn ta muốn lui tới với những người phụ nữ khác, thì vị hôn thê cũng không thể quản.
Còn chưa kết hôn mà đã như vậy, kết hôn còn chịu nổi không?
Cho nên hôn ước này chắc chắn phải giải trừ.
Phương Chu An là bên làm sai, chứng cứ vô cùng xác thực, sau cùng Phương gia nhất định sẽ mất nhiều máu.
Sơ Tranh đi ra khỏi khách sạn, một đám pháo hoa vừa lúc nở rộ trên đỉnh đầu.
Quảng trường gần đó đang bắn pháo hoa, ăn mừng Trung Thu đoàn viên.
Chùm sáng muôn hồng nghìn tía nổ tung trên thiên không, rồi lại dập tắt.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn một hồi, giọng nói của Tần Lạc vang lên bên tai cô: “Tiểu Sơ, hôn ước là hai người thích nhau mới có thể định ra, vì sao cô và người kia lại có hôn ước?”
“Trong nhà sắp xếp.”
“Cô không thích hắn đúng không?”
“Ừ.”
Tần Lạc không hỏi nữa.
Sơ Tranh rời khỏi khách sạn, cô đi ra không bao xa, liền nghe thấy đằng sau vang lên một trận tiếng thán phục.
Sơ Tranh quay đầu nhìn lại.
Trên màn hình lớn bên cạnh khách sạn, pháo hoa nở rộ.
Không chỉ là màn hình lớn, đèn bài quảng cáo, màn hình trên đường phố, đều là hình ảnh tương tự.
Toàn bộ người đi trên đường đều quay đầu lại nhìn.
Tất cả đều là hình ảnh pháo hoa nở rộ.
“Tần Lạc, anh làm ra?”
“Ừ.”
“Anh điên rồi?”
“Kết thúc một đoạn hồi ức không tốt đẹp, rồi sẽ bắt đầu gặp gỡ một đoạn hồi ức tốt đẹp hơn.”
Gặp gỡ cái gì?
Ta gặp gỡ không khí sao?
“... Anh có thể đừng lên mạng làm loạn được không?”
Tần Lạc hoang mang hỏi: “A, không đúng sao?”
“...”
Sơ Tranh hít sâu một hơi: “Mau khôi phục bình thường.”
Tần Lạc: “Nhưng tôi đã làm rồi, bây giờ khôi phục thì có ích lợi gì? Cô... Không vui sao?”
Sơ Tranh: “...”
Được rồi.
Anh là thẻ người tốt.
Anh vui là tốt rồi.
Sơ Tranh bảo Vương bát đản quét đuôi cho thẻ người tốt.
Vương bát đản mà mỗi lần làm việc cho cô đều lầm bầm không ngừng, bây giờ rất là bá đạo tổng thống quẳng xuống hai chữ “yên tâm“.
“...”
Thẻ người tốt và Vương bát đản có quan hệ thế nào??
-
Thành phố X trình diễn hội diễn pháo hoa mừng Trung Thu trong toàn thành, lấy tốc độ không thể tưởng tượng được lan nhanh.
Ngay cả trong game cũng thảo luận chuyện này.
【 Thế giới 】 Gia chỉ là thần thoại: Tôi là người của thành phố khác, bên ấy đón tết Trung Thu đều đặc biệt như vậy sao.
【 Thế giới 】 Điêu dân to gan: Trừ nói một câu mẹ nó thì tôi không biết nói gì nữa.
【 Thế giới 】 Mi muốn giàu trong một đêm không: Không phải có người vạch trần nói, phía nhà nước căn bản không làm hạng mục này à?
【 Thế giới 】 Quần chúng ăn dưa: Ghen tị à? Hâm mộ à? Ha ha ha, tôi ở ngay hiện trường, kỳ thật cũng tạm, hiện trường cũng không rung động như vậy, không nghĩ tới xem video lại rung động như thế.
【 Thế giới 】 Người Địa Cầu ngu xuẩn: Video ở đâu thế?
【 Thế giới 】 Ve sầu và mùa đông: Thật sự rất đẹp.
【 Thế giới 】 Đĩa bay: Không phải nhà nước làm ra, vậy ai làm? Đây chính là toàn thành đó! Cái này cần bao nhiêu tài lực?
Sơ Tranh đóng thế giới lại, nội tâm vô cùng hoảng hốt.
Thẻ người tốt làm ra loại chuyện này, cô đã tưởng tượng được, sau đó không lâu, một đám người tìm tới cửa...
Ta đây nên giao hay không giao đây?
【 Tiểu tỷ tỷ cô có thể bình thường chút được không? 】
Sơ Tranh: “Ta có chỗ nào không bình thường?”
【...】
Có chỗ nào bình thường?
Cô không có việc gì liền muốn thẻ người tốt bị bắt?
“Ta đây là đang tránh né chuyện hắn bị bắt, làm dự án trong lòng, mi không hiểu.”
【...】