Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Không... Không đúng!” Thư Tri Hi sốt sắng: “Không phải như vậy, là cô ta dẫn con đến hồ nhân tạo, vì sao lại không quay lại, giám sát này có vấn đề rồi!”
Phong Diên: “Bác Thư có thể cho người kiểm tra xem giám sát này có vấn đề hay không.”
Thư Tri Hi kích động túm lấy ông Thư: “Cha, thật sự là cô ta... Là cô ta đẩy con xuống, là cô ta động tay chân, chắc chắn là cô ta động tay chân.”
“Cha nhất định sẽ điều tra rõ ràng, bảo bối bình tĩnh lại trước đã.” Ông Thư trấn an Thư Tri Hi.
Nhưng trong lòng ông Thư cũng không lạc quan như vậy.
Phong Diên bày ra thái độ “ông tùy tiện kiểm tra”, rõ ràng đã chắc chắn ông ta sẽ không kiểm tra ra được gì.
Giám sát đó chỉ sợ không có vấn đề.
Nhưng bảo bối nhà ông ta cũng sẽ không nói dối, vậy vấn đề nằm ở đâu?
Ông Thư quét mắt nhìn đến cô gái tóc vàng yên tĩnh đứng bên cạnh Phong Diên, không thể không nói kiểu người máy hoàn mỹ này, ông ta cũng chưa từng thấy bao giờ.
Trong đầu ông Thư lóe lên linh quang, trầm giọng nói: “Nếu đã là chuyện người máy làm hại đến con người, vậy thì chúng ta mời cơ quan chuyên nghiệp bên thứ ba đến giám định.”
Phía sau lưng Phong Diên rõ ràng kéo căng hơn không ít.
Bởi vì luật pháp của người máy, bên thứ ba là cơ quan giám định cũng theo thời thế mà tồn tại.
Bọn họ sẽ giám định chương trình của người máy có hỗn loạn không, có công kích con người không, và phán định xem có bị tiêu hủy không.
Đám người kia đến từ phòng thí nghiệm cấp cao trong nước, làm việc vì quốc gia, rất nhiều kỹ thuật đều vận dụng trên quân sự.
Loại cơ quan này gần như sẽ không xuất hiện phán đoán sai lầm.
Để bọn họ tới thì sẽ đại biểu cho việc có thể cô sẽ bị bại lộ...
Nhưng Phong Diên không thể từ chối.
Đây là cách công bằng nhất bây giờ.
“Được.”
Tất cả mọi người đồng ý, ông Phong đi liên hệ với người của cơ quan giám định, đối phương nói sẽ tới trong vòng một tiếng nữa.
“Đừng sợ.” Phong Diên đột nhiên giơ tay nắm tay Sơ Tranh.
Hành động như vậy, ngay trước mặt mấy trưởng bối và Thư Tri Hi, quả thật là đang đánh thẳng vào mặt.
“Cha...”
Thư Tri Hi khóc đến thở không ra hơi.
Phong Diên không nhìn bọn họ, dắt Sơ Tranh hơi chuyển phương hướng.
“Cơ quan giám định có thể sẽ phát hiện ra vấn đề của cô...”
“Tôi có thể ứng phó.”
“... Bọn họ không giống Phong Ngô Diệp.”
“Nhưng bây giờ bọn họ vẫn chưa có trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ.”
“...”
Phong Diên thế mà lại không phản bác được.
Nhưng có một số chuyện, trừ thực lực thì còn phải xem vận khí.
-
Người của cơ quan giám định tới rất nhanh, đối phương hỏi rõ ràng chuyện gì, sau đó rất nhanh đi vào chuyện chính.
Bọn họ muốn một phòng trống, những người còn lại không được phép đi vào.
Phong Diên đứng ở bên ngoài phòng, trong lòng bàn tay mơ hồ có mồ hôi lạnh.
Không biết mình đang căng thẳng cái gì.
Cũng không biết tại sao mình phải căng thẳng.
“Tiểu Diên, rốt cuộc con làm sao vậy?” Bà Phong thừa dịp tới nói chuyện với Phong Diên: “Con bé Tri Hi có chỗ nào không tốt? Sao con lại chướng mắt?”
“Mẹ, cuộc sống của con, không cần người râu ria.”
“Ôi trời! Thằng ranh này, thế nào là râu ria? Sau này con bé gả cho con, chính là vợ của con, sẽ sinh con dưỡng cái cho con, hai đứa các con ở bên nhau đến già...”
“Mẹ, con không thích cô ta.”
“Có thích hay không có quan trọng không? Khi mẹ và cha con đính hôn không phải cũng không có tình cảm đấy sao, bây giờ không phải rất tốt à, có ai mà không hâm mộ tình cảm của chúng ta, cho nên tình cảm này có thể bồi dưỡng được.”
Phong Diên: “Con là con của mẹ, không phải công cụ.”
Bà Phong: “...”
Phong Diên: “Mẹ có biết cha con nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài không?”
Bà Phong sững sờ: “Cái...cái gì?”
Phong Diên không nói thêm gì nữa, bình tĩnh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia.
Người ngoài cảm thấy cha mẹ hắn phu thê tình thâm, nhưng theo hắn thấy, chỉ là một trò hề.
Cha hắn cũng không chỉ có một người phụ nữ bên ngoài...
Chuyện này hắn cố kỵ cảm nhận của bà Phong, nên cho tới bây giờ cũng không hề nói với bà ta, chí ít mặt ngoài ông Phong vẫn sẽ duy trì thứ hạnh phúc giả tượng này, hắn đi vạch trần làm gì.
Nhưng bà Phong ba lần bốn lượt không để ý đến cảm nhận của hắn, ép hắn đính hôn với Thư Tri Hi, lần nào hắn cũng đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện này tuyệt đối không thể.
Bà Phong lại không hề nghĩ cho hắn.
Hắn không biết một người mẹ tại sao lại muốn ép buộc con mình đi cưới một người mà nó không thích.
Chẳng lẽ chỉ cần bọn họ thích là đủ rồi chắc?
Vậy hắn là gì?
Công cụ?
Giống như...
Có thể là bà Phong bị tin tức ấy của Phong Diên đập cho choáng váng, hồi lâu sau cũng không có động tĩnh.
Mãi đến khi cánh cửa kia mở ra, bà Phong mới hồi phục lại tinh thần.
Người của cơ quan giám định đi từ trong phòng ra.
“Sao rồi?”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, người của cơ quan giám định tuyên bố kết luận: “Không có vấn đề, chương trình bình thường, nên người máy cũng không có tính uy hiếp.”
“Làm sao có thể!” Thư Tri Hi bởi vì khiếp sợ mà âm điệu hơi bén nhọn, có chút chói tai: “Có phải các anh nhầm rồi không, nó thật sự làm hại tôi! Chắc chắn các anh sai rồi, sao nó lại không có tính uy hiếp được!”
“Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút.” Đối phương bị nghi ngờ, rõ ràng không vui lắm: “Cô chất vấn kết quả giám định của chúng tôi, thì còn mời chúng tôi tới làm gì.”
“Tri Hi!” Ông Thư giữ chặt Thư Tri Hi, xin lỗi đối phương: “Xin lỗi, con bé bị kinh sợ, cảm xúc có hơi kích động.”
“Không có việc gì thì chúng tôi đi trước đây.”
Người của cơ quan giám định chỉ phụ trách giám định, không có vấn đề thì đương nhiên bọn họ sẽ không đợi thêm nữa.
Đám người này đi rồi, Thư Tri Hi vẫn không thể tin nổi.
Sao lại không có vấn đề chứ?
Rõ ràng nó công kích mình.
Thư Tri Hi hét về phía Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào: “Rốt cuộc cô đã làm gì!”
“Tôi không làm gì cả.” Sơ Tranh bình tĩnh nói: “Không bằng Thư tiểu thư đến khoa tâm thần khám xem.”
Phong Diên: “...”
Phong Diên trừng Sơ Tranh một cái, đây là lời cô nên nói sao?
Cũng may lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Thư Tri Hi đang kích động, không chú ý tới lời Sơ Tranh nói.
Cơ quan giám định là do ông Thư đề nghị ra.
Bây giờ người ta cho kết quả không có vấn đề, ông ta lại không có nhiều chứng cứ hơn có thể chứng minh Sơ Tranh đẩy Thư Tri Hi xuống hồ nhân tạo.
Ông Thư làm gì còn tâm tình mà ở lại nữa, dẫn Thư Tri Hi đang khóc sướt mướt rời đi.
Người vừa đi, đại sảnh lập tức yên tĩnh lại.
Bà Phong thất hồn lạc phách ngồi ở một bên, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt sắc bén của ông Phong dò xét qua lại giữa Sơ Tranh và Phong Diên, cuối cùng chỉ nói: “Hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi, lát nữa ăn một bữa cơm với mẹ con.”
Giọng điệu của ông Phong cũng không phải đang hỏi ý kiến của Phong Diên, mà là ra lệnh.
“Chỉ sợ mẹ không có tâm tình này...”
“Tiểu Diên, khó khăn lắm mới về được một lần, nghe cha con đi.” Bà Phong đột nhiên nói chen vào.
Bà ta đã khôi phục dáng vẻ như trước đó, vẫn là nữ chủ nhân của Phong gia ung dung hoa quý ấy.
Bà Phong cũng đã nói vậy, Phong Diên không tiện từ chối nữa.
-
Sơ Tranh là người máy, lúc ăn cơm, cô không đi ăn.
Chỉ mười mấy phút sau Phong Diên đã trở lại, hiển nhiên bữa cơm này cũng chẳng thoải mái gì.
“Người của cơ quan giám định không phát hiện ra gì chứ?”
“Lừa bọn họ rất dễ dàng.” Sơ Tranh dựa vào bàn lật sách của Phong Diên: “Tôi rất lợi hại.”
“Ừ.” Phong Diên đồng ý với lời này của Sơ Tranh, trí tuệ nhân tạo có thể không lợi hại được sao. “Đừng động vào sách của tôi.”
Sơ Tranh buông sách xuống, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Vậy có thể động vào người anh không?”