Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trái tim Phong Diên hơi nhảy lên một cái: “Câm miệng!”
“Sách không cho động, người cũng không cho động, vậy tôi có thể động cái gì?” Sao ta lại khổ vậy chứ.
Phong Diên quay đầu ra: “Đọc sách của cô đi.”
Sơ Tranh tiếp tục lật sách: “Nhưng sao anh lại có nhiều sách giấy như vậy?”
Mọi người đều quen dùng mạng, thứ gì cũng có thể trực tiếp tìm được trên mạng, thuận tiện nhanh chóng, lại dễ dàng mang theo.
Sách giấy mặc dù còn chưa đến mức quý hiếm, nhưng cũng khá hiếm thấy.
Kiểu cả phòng chất đầy sách giấy như của Phong Diên thì càng khó gặp hơn.
Nhưng thế gia vọng tộc nha...
“Không phải của tôi.”
“Hả?”
“...” Hiển nhiên Phong Diên cũng không muốn trả lời vấn đề này, mở tủ quần áo ra cầm quần áo lên: “Tôi đi tắm.”
“Cần tôi giúp không?”
“... Không cần!”
“Chức trách của tôi chính là chăm sóc anh.” Sơ Tranh hùng hồn: “Giúp anh tắm rửa cũng nằm trong phạm vi chức trách của tôi.” Ta có thể! Ta đi! Để ta đi!
“...”
Vì sao một người máy bầu bạn lại thức tỉnh ý thức tự chủ chứ!!
Phong Diên đóng sầm cửa phòng tắm lại, còn khóa trái nữa.
Sơ Tranh hơi nhíu mày, cúi đầu tiếp tục lật sách trong tay.
Cạch ——
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị buông xuống, trong sách rơi ra một tấm hình.
Trên hình là một cô gái rất xinh đẹp, cô gái nở nụ cười xán lạn, mà giống như Sơ Tranh, cô ấy có mái tóc dài màu vàng óng.
Sơ Tranh hơi sững sờ.
Phong gia không có ai tóc vàng, cho nên cô gái này chắc chắn không phải người Phong gia.
Bị kẹp ở trong sách này... Người này là ai?
Sơ Tranh ghi ảnh chụp vào hệ thống, bắt đầu tìm kiếm trên mạng.
Mạng lưới có số liệu khổng lồ, trong thời gian ngắn không kiểm tra ra được.
Sơ Tranh trả ảnh chụp về, sách cũng trả về chỗ cũ.
Phong Diên vừa vặn tắm xong ra.
Sơ Tranh xoay người: “Anh...” Tính tình thẻ người tốt không tốt lắm, bây giờ quan hệ giữa cô và thẻ người tốt cũng không được tốt, không hỏi thì hơn.
Phát cáu thì khó dỗ.
Tin tưởng thẻ của ta!
Phù.
“Làm sao?”
“Không có gì.”
Phong Diên kỳ quái nhìn cô vài lần, Sơ Tranh nghiêng đầu sang chỗ khác, một lát sau lại xoay về: “Hình như tôi sắp hết pin.”
“...”
Phong Diên vốn không có ý định qua đêm ở đây, tất nhiên không mang đồ sạc pin.
“Còn bao nhiêu?”
“5%.”
“Chắc có thể chống đỡ đến sáng mai, cô đừng lộn xộn.”
“Ồ.”
Phong Diên xử lý một chút chuyện công việc, Sơ Tranh tản bộ trong phòng, thỉnh thoảng đi qua trước mặt hắn.
Không phải đã bảo cô đừng lộn xộn rồi sao?!
Phong Diên nhịn không được, chỉ vào cổng: “Phòng cô ở bên cạnh, cô qua đó đi.”
Sơ Tranh: “Không phải anh bảo tôi đừng lộn xộn sao?”
Phong Diên: “...”
Vậy vừa rồi là ai đang tản bộ hả?
“Phong Diên.” Giọng nói của ông Phong đột nhiên vang lên ở ngoài cửa: “Con ra đây, chúng ta nói chuyện.”
Sơ Tranh nhìn đồng hồ, rất tốt, rạng sáng.
Rạng sáng tìm người ta nói chuyện phiếm là truyền thống của Phong gia sao?
“Con muốn ngủ.” Phong Diên không có ý định ra ngoài.
Ông Phong thì không câu nệ tiểu tiết gì, trực tiếp trò chuyện cách cánh cửa: “Chuyện của con và Tri Hi, con không đồng ý cũng phải đồng ý, con cho rằng bây giờ là lúc để con tùy hứng sao?”
“Sáng mai đến Thư gia xin lỗi, nghe chưa?”
Phong Diên cúi thấp đầu, Sơ Tranh không thấy rõ nét mặt của hắn.
Sơ Tranh chần chờ xem có nên ra ngoài đánh ngất xỉu ông Phong còn đang huyên thuyên không ngừng không, thì Phong Diên đột nhiên giơ tay kéo cổ tay cô, trời đất trước mắt đột nhiên quay cuồng một trận.
Một giây sau cô đã bị Phong Diên đè xuống ghế sofa.
Phong Diên tiện tay giật cổ áo ra, cúi đầu xuống hôn lên vị trí cổ Sơ Tranh.
“Phong Diên, rốt cuộc con...”
Gần như là đồng thời, cửa phòng bị đẩy ra.
“Phong Diên!” Giọng nói tức giận của ông Phong chấn động đến mức cả cái biệt thự cũng rung lên.
Phong Diên thuận tay kéo chăn mỏng bên cạnh qua, che Sơ Tranh lại, chậm rãi ngồi dậy: “Cha, có chuyện gì sáng mai rồi nói.”
Tay ông Phong chỉ vào Phong Diên cũng đang run rẩy: “Mày... Mày... Người máy này mày nhất định phải xử lý cho tao, lêu lổng với loại người máy này còn ra thể thống gì nữa!”
“Con thích.”
Ông Phong không thèm lựa lời, nói: “Người thì mày không thích, mày lại đi thích máy móc lạnh như băng, đầu óc mày có vấn đề rồi đúng không!”
“Cha, cha đừng có nói những lời như thế nữa, dù sao Phong gia chỉ có một đứa con trai là con.”
Trong giọng nói của Phong Diên lại có mấy phần cay nghiệt.
Sắc mặt ông Phong tái xanh, lửa giận cháy hừng hực trong hốc mắt, nhưng mà ông ta cũng không nói tiếp, trực tiếp đóng sập cửa rời đi.
Cơ thể kéo căng của Phong Diên hơi thả lỏng ra.
Một giây sau, giọng nói lạnh như băng của cô gái vang lên ở bên cạnh.
“Anh lợi dụng tôi?” Mẹ nó ta là công cụ sao?
“Xin lỗi.”
Kỳ thật hắn không cần làm như vậy, nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Hắn không biết mình chỉ muốn để cho cha hắn trông thấy một màn này, hay là những cảm xúc khác trong lòng quấy phá, thúc đẩy hắn làm như thế.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Phong Diên vứt xuống câu nói này, rời khỏi ghế sofa, tắt đèn lên giường.
Gian phòng lâm vào trong một vùng tăm tối.
Sơ Tranh vẫn ở chỗ ghế sofa, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.
Phong Diên nhắm mắt lại, ép buộc mình đi ngủ.
-
Hôm sau.
Ông Phong không nhắc đến chuyện bảo Phong Diên đến Thư gia nữa, nhưng đối với sự tồn tại của Sơ Tranh, rõ ràng ông Phong rất ghét.
Vẫn cứ cường ngạnh bắt Phong Diên xử lý Sơ Tranh.
Phong Diên kéo Sơ Tranh lên xe, căn bản không để ý tới ông Phong.
Sơ Tranh sắp hết pin, cho nên Phong Diên hoãn lại chuyện của công ty, đưa Sơ Tranh về nạp pin trước.
Khi Phong Diên rời đi, chần chờ hỏi cô: “Chuyện của Thư Tri Hi, thật sự không phải do cô làm?”
Sơ Tranh: “Tất nhiên không phải.”
“Ừ.”
Sơ Tranh có chút không chắc Phong Diên tin hay không tin.
Đương nhiên cũng không hề gì cả.
Dù sao không ai có chứng cứ cả, không phải sao.
-
Phong Diên không mang Sơ Tranh đến công ty.
“Boss.” Boss từ trước đến nay luôn đúng giờ hôm nay lại đến trễ, hôm qua boss làm gì vậy!
“Chuyện tôi bảo anh điều tra, anh điều tra thế nào rồi?”
“Khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận bên kia...”
“Không phải chuyện đó.”
Trợ lý Vu rất nhanh kịp phản ứng: “Đúng là Thư tiểu thư từng đi đến khu Hạ thành, có mấy camera giám sát quay được, video đã gửi cho ngài rồi.”
Trợ lý Vu không biết boss mình bảo anh ta điều tra Thư Tri Hi làm gì.
Còn có em gái tóc vàng hôm qua là ai?
Phong Diên xem hết video, cũng không quay được chính diện rõ ràng, khu Hạ thành không có giám sát dày đặc như khu Thượng thành, cho nên cũng không quay được rốt cuộc Thư Tri Hi đã làm gì.
Phương hướng cuối cùng mà Thư Tri Hi đến, đúng là tiến về phía bờ sông.
Phong Diên bảo trợ lý Vu đến chỗ con sông đó hỏi xem có ai trông thấy không, bảo anh ta tự đi.
Trợ lý Vu: “...”
Mệnh lệnh của boss, anh ta có thể làm gì được.
Trợ lý Vu chạy khắp khu Hạ thành hơn nửa ngày, cuối cùng hỏi ra được có người từng nhìn thấy Thư Tri Hi.
Cách ăn mặc của Thư Tri Hi vốn đã không giống người của khu Hạ thành, rất đáng chú ý.
Lúc đầu có người để mắt tới cô ta, nhưng bên cạnh cô ta có vệ sĩ đi theo, nên không dám động thủ.
Sau đó vừa vặn có người trông thấy Thư Tri Hi chỉ huy vệ sĩ ném thứ gì đó xuống sông, cô ta vừa dẫn người đi thì bọn họ lập tức tới vớt thứ đó lên.
Ngay từ đầu tưởng là người, về sau mới phát hiện là người máy.
Đối phương vừa miêu tả dáng vẻ của người máy, trợ lý Vu lập tức biết đó là ai.
Nhưng mà em gái đẹp như thế lại là người máy sao?
“Gọi Larry tới gặp tôi.”
“...”
Vì một người máy mà dùng đến cả tên điên Larry kia, boss ơi ngài cũng điên rồi sao?
Trợ lý Vu mỉm cười: “Vâng ạ.”