Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cốc cốc.
Có nhân viên phục vụ tới gõ cửa, trong tay cầm thiết bị chiếu sáng, vô cùng áy náy nói: “Phong tiên sinh, thật xin lỗi, xảy ra một chút tình huống, ngài không sao chứ?”
“Xảy ra chuyện gì? Nguồn điện dự bị đâu?”
“Nguyên nhân vẫn đang điều tra...” Nhân viên phục vụ càng áy náy hơn, cũng đưa thiết bị chiếu sáng lên: “Ngài nghỉ ngơi trong phòng một lát đi, cái này ngài cầm dùng tạm đi.”
Nhân viên phục vụ còn phải đến những phòng khác xác nhận sự an toàn của khách khứa, đưa đồ xong thì vội sang phòng nghỉ khác đưa đèn chiếu sáng khẩn cấp.
Phong Diên đứng ở cửa ra vào nhìn.
“Phong tổng, sao lại thế này nhỉ?” Phòng nghỉ kế bên cũng có người đứng ở cửa ra vào, nói chuyện với Phong Diên.
“Không biết.”
“Phong tổng, ôi...”
Phong Diên không chờ người kia nói xong, trực tiếp đóng cửa lại.
Phong Diên mở đèn khẩn cấp trong tay ra, trong phòng lập tức sáng tỏ hơn không ít.
“Tắt đi!”
“Cái gì?”
“Tắt đèn đi!”
Phong Diên lập tức tắt đèn đi, gian phòng lần nữa lâm vào bóng tối.
Trái tim Phong Diên thình thịch cuồng loạn, giọng nói hơi căng thẳng: “Sao thế?”
“...”
Đèn này vừa mở, lượng pin của cô đã hạ xuống như nhảy núi vậy, vừa rồi còn 90%, bây giờ chỉ còn lại 10%.
“Vừa rồi sao thế?” Phong Diên bước mấy bước đến bên người Sơ Tranh: “Cô không sao chứ?”
Sơ Tranh ôm lấy cổ Phong Diên: “Không có gì, chỉ muốn ở cùng anh trong bóng tối.”
Phong Diên: “???”
Sơ Tranh tựa trong lòng Phong Diên, tiến đến bên tai hắn nói: “Vừa rồi đèn pin kia làm cho lượng pin của tôi hạ xuống còn 10%.”
Phong Diên theo bản năng nhìn về phía đèn khẩn cấp trong tay.
Sơ Tranh giơ tay nâng mặt Phong Diên lên: “Đừng nhìn, chắc là có camera.”
“Đây là ở bên ngoài, cô đừng quậy.” Phong Diên phản ứng rất nhanh, giọng nói hơi trầm.
“Lại không có ai.”
Sơ Tranh ấn lấy Phong Diên, đè hắn trên lưng ghế sofa, cúi đầu hôn hắn.
Đèn trong tay Phong Diên rất thích hợp rớt xuống đất, lăn xuống dưới đáy bàn.
Sơ Tranh ấn lấy Phong Diên, chỉ thiếu một chút nữa là hôn được hắn.
Trong bóng tối, ánh mắt Sơ Tranh dường như mang theo xâm lược tính, làm Phong Diên né tránh, không dám nhìn thẳng.
Ngón tay Sơ Tranh vuốt xuôi theo sườn mặt người đàn ông, mái tóc dài vàng óng rũ xuống từ bả vai cô, cô triệt tiêu chút khoảng cách cuối cùng này.
Con ngươi Phong Diên hơi co rụt lại.
Phong Diên cố kỵ có người giám thị, cũng không hề động, nhưng hắn đã quên, Sơ Tranh là ai chứ, sao có thể ngay cả một chút chuyện như vậy mà cũng không giải quyết được.
Phong Diên kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận đẩy Sơ Tranh ra: “Cô cố ý?”
“Anh không đẩy tôi ra.” Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: “Đó chính là ngầm thừa nhận, sao lại là tôi cố ý?”
Phong Diên: “...” Đó là hắn cho rằng...
Sơ Tranh tiến đến trước mặt Phong Diên, giọng nói thật thấp hỏi: “Tôi hôn anh, anh có cảm giác gì?”
Phong Diên: “...”
Phong Diên tránh khỏi Sơ Tranh, muốn ra ngoài từ một bên khác.
Sơ Tranh cường thế đè người lại: “Anh không trả lời, tôi không thể làm gì khác hơn là tự xác nhận.
“Cái...” Đôi mắt Phong Diên trừng lớn, lại mang theo vài phần hoảng sợ nhìn người trước mặt, sau đó sắc mặt đỏ lên: “Cô... Buông ra!”
Sơ Tranh: “Anh hôn tôi một cái, tôi sẽ buông anh ra.” Không thể không chiếm được món hời nào được!
Phong Diên: “...”
Phong Diên giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng đáng tiếc sức lực của Sơ Tranh rất lớn.
Hắn không những không thể ngồi dậy, tư thế của hai người ngược lại càng thêm mập mờ thân mật.
Sau sống lưng Phong Diên đổ đầy mồ hôi dày đặc, cắn răng không để cho mình phát ra âm thanh gì không thích hợp: “Cô buông tôi ra trước đi.”
Sơ Tranh khá nghiêm túc: “Thân thể anh không nói như vậy.”
Giọng nói kia, giống như đang thảo luận quyết sách trọng đại gì đó vậy.
“...”
Phong Ngô Diệp! Anh muốn giết cậu!
So với hành vi lúc này của Sơ Tranh, Phong Diên cảm thấy hôn cô một cái cũng không khó tiếp nhận như vậy.
“Được rồi, có thể buông tôi ra rồi!”
Sơ Tranh buông Phong Diên ra, đứng dậy khỏi người hắn, ngồi ở thành ghế sofa, khom người nhặt đèn chiếu sáng khẩn cấp dưới đáy bàn lên, hỏi không hề có khe hở: “Thứ này là gì, anh từng thấy chưa?”
Phong Diên: “...”
Phong Diên thở ra, chống vào ghế sofa ngồi dậy, lấy một cái gối dựa ôm.
“Chưa từng thấy bao giờ, cô nói lượng pin đột nhiên rớt xuống 10%?”
“Ừ.”
“Cô chắc chắn khi ra ngoài cô đã nạp pin rồi chứ?”
Sơ Tranh rất hung dữ: “Trí nhớ của tôi rất tốt.”
Phong Diên làm dấu tay dừng lại: “Đây nhất định là do Lệ Thịnh cho người đưa tới... Bây giờ cảnh hắn ta thấy được là gì?”
Sơ Tranh lười nói, trực tiếp điều hình ảnh ra cho Phong Diên xem.
Bởi vì đồ vật rơi dưới đáy bàn, gần như bị chặn toàn bộ tầm nhìn, cho nên không có hình ảnh gì.
Nhưng âm thanh ấy thì quá không thể miêu tả.
Phong Diên nghe mà mặt đỏ tới mang tai, nhanh chóng bảo Sơ Tranh đóng lại.
Sơ Tranh nghiêm túc trưng cầu ý kiến: “Tôi tìm trên mạng, nói là bản tinh túy quý hiếm, không hay sao?”
Phong Diên: “...”
-
Mất điện tiếp tục gần một tiếng, mặc dù cúp điện, nhưng đèn chiếu sáng khẩn cấp vẫn có, mọi người chỉ nói chuyện phiếm, cũng không tạo thành hỗn loạn quá lớn.
Sau khi có điện, Lệ Thịnh tự đến xin lỗi mọi người, sau đó lại là ca múa mừng cảnh thái bình.
Phong Diên vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, nửa tiếng sau Lệ Thịnh tới gõ cửa.
“Phong tổng, thật sự rất xin lỗi, để xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này.” Thái độ của Lệ Thịnh còn rất thành khẩn: “Để Phong tổng chê cười rồi.”
Sơ Tranh như có thể nhìn ra được mấy chữ to “biết bị chê cười mà còn tới cho mất mặt” từ trên mặt Phong Diên.
Nhưng Phong Diên cũng không nói như vậy: “Ngay cả nguồn điện dự phòng mà Lệ tổng cũng không mua nổi?”
“Ngoài ý muốn ngoài ý muốn.” Lệ Thịnh nhìn vào trong phòng: “Bạn gái Phong tổng bị kinh sợ sao?”
“Anh hi vọng cô ấy nhận kinh sợ gì?”
Lệ Thịnh cười nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên là hi vọng cô ấy khỏe mạnh. Đây là lần đầu tiên Phong tổng dẫn theo bạn gái ra ngoài...”
Sơ Tranh êm đẹp đứng trong phòng, thần sắc lạnh lùng nhìn, ánh mắt Lệ Thịnh khẽ lấp lóe, hàn huyên với Phong Diên hai câu mới rời khỏi.
Lệ Thịnh đi xuống lầu, bên cạnh có người tới, đi theo đằng sau Lệ Thịnh.
Lệ Thịnh nhìn về phía trước: “Cô ta vẫn yên bình đứng đó, chẳng có chuyện gì cả.”
“Không nên nha, cho dù cô ta là người máy gì, cũng không thể yên bình...” Đằng sau người kia nghi hoặc không thôi.
“Tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Lệ tổng... Nếu như là vậy, thì chỉ có một khả năng.”
“Khả năng gì?”
“Cô ta không phải người máy.” Người kia nói: “Cô ta là người.”
“...”
Người?
Nhưng tư liệu điều tra lúc trước biểu hiện, cô là người máy bầu bạn mà?
“Tư liệu đó... Cũng không có ảnh chụp, có lẽ không phải cô ta?”
Lệ Thịnh: “Cô ta không thể nào là người.”
Hắn ta có loại trực giác này, cô gái kia tuyệt đối không phải là người, hơn nữa nói không chừng lại là một niềm vui ngoài ý muốn.
Lệ Thịnh híp mắt lại: “Cậu chắc chắn đồ của cậu không mất đi hiệu lực chứ?”
“Lệ tổng, không thể mất đi hiệu lực, khi tôi tới từng thử nghiệm rồi.” Người kia vỗ ngực cam đoan.
Vậy thì nơi nào có vấn đề?
Lệ Thịnh nghĩ đến thứ vừa rồi mình nghe thấy, sắc mặt không khỏi có chút quỷ dị.
Bọn họ cũng thật có tinh lực... Từ từ! Nếu như cô không phải là người, vậy những thứ hắn ta nghe thấy có phải là thật không?
Lệ Thịnh lập tức gọi người tới: “Kiểm tra âm tần này một chút.”