Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Yến hội kết thúc Lệ Thịnh đã lấy được kết quả điều tra, nhìn mảng lớn khen ngợi và mấy chữ tinh túy quý hiếm, gân xanh trên trán Lệ Thịnh nhảy thình thịch.
Cô ta xem mình là thằng ngu mà lừa sao?
Quả nhiên người phụ nữ kia có vấn đề!
“Tiên sinh, làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Tâm tư Lệ Thịnh bách chuyển thiên hồi, cuối cùng nói: “Theo dõi bọn họ trước đi.”
“Vâng.”
-
Sơ Tranh xác thực chính là lừa gạt Lệ Thịnh chơi, nếu như cô thật sự muốn che giấu, thì hoàn toàn có thể tổng hợp, làm cho bọn họ không tìm được bất cứ xuất xứ gì.
Vốn cho rằng sau khi Lệ Thịnh phát hiện ra thì sẽ có hành động gì đó.
Vậy thì cô có thể danh chính ngôn thuận tự vệ.
Ai ngờ Lệ Thịnh căn bản không có bất kỳ hành động gì...
Sơ Tranh nhàm chán nằm sấp trên bàn trong phòng làm việc của Phong Diên, nghĩ xem làm thế nào mới có thể giải quyết Lệ Thịnh.
Các nhân viên bên ngoài phòng làm việc châu đầu ghé tai, thảo luận xem cô gái xinh đẹp này rốt cuộc là ai.
“Trước trưa mai nhất định phải đưa ra phương án mới.”
Phong Diên dẫn theo trợ lý Vu vào, Phong Diên nhìn có vẻ không mấy vui vẻ, cả người lộ ra một cơn tức giận.
Trợ lý Vu thận trọng gật đầu xác nhận.
Phong Diên dặn dò xong rồi nói: “Ra ngoài đi.”
Trợ lý Vu quay người chuồn ngay.
Hù chết người.
Vừa rồi Boss cứ như ăn trúng thuốc nổ ấy.
Sơ Tranh xoay ghế xoay của Phong Diên, chậm rãi hỏi Phong Diên: “Ai chọc anh giận?”
Động tác của Phong Diên hơi dừng lại, sau đó lại tự nhiên thả lỏng: “Chuyện làm ăn.”
“Tôi có thể giúp anh.”
“Không cần.” Phong Diên đi đến bên bàn: “Tránh ra.”
“Tôi ngồi một chút thì làm sao?”
Phong Diên chống vào bàn, ánh mắt rơi vào nơi khác, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ: “Tôi phải làm việc.”
Sơ Tranh hào khí vỗ đùi: “Ngồi!”
Phong Diên: “...”
“Tôi có thể!” Chút cân nặng của thẻ người tốt không đáng kể!
Phong Diên: “...”
Phong Diên ôm lấy đồ trên bàn, trực tiếp đi sang khu dành để bàn bạc công việc bên cạnh.
Sơ Tranh ngồi một lát, cũng chạy tới: “Anh cảm thấy sao thằng chó Lệ Thịnh lại không có động tĩnh?”
Lệ Thịnh bất động, ta làm sao đánh chết hắn ta được?
Phong Diên: “Động tĩnh gì?”
Sơ Tranh: “Tôi đã trông thấy hắn ta điều tra âm tần kia, biết tôi lừa hắn ta, sao hắn ta không khai thác hành động?”
Phong Diên: “...”
Phong Diên xém chút trượt tay cho văn kiện quan trọng trên màn hình vào thùng rác.
Phong Diên cũng là sau đó mới kịp nhận ra, Sơ Tranh làm ra âm thanh như vậy, nhất định sẽ bại lộ.
Nhưng lúc ấy Sơ Tranh cũng đã làm, Lệ Thịnh bên kia chắc chắn đã biết rồi, hắn còn có thể làm sao?
Chỉ có thể hi vọng trí thông minh của Lệ Thịnh rơi dây.
Nhưng mà trí thông minh của Lệ Thịnh hiển nhiên không rơi dây, hắn ta không chỉ nghĩ đến, mà cũng đã điều tra được... Nhưng hắn ta không có động tĩnh gì ngược lại làm cho người ta hơi ngoài ý muốn.
Lần này sao Lệ Thịnh lại duy trì bình thản như thế.
“Cô đang giám thị hắn ta?”
Sơ Tranh nghiêm túc phủ nhận: “Không phải, tôi chỉ tùy tiện xem.”
Mạng giờ cũng giống như nhà cô, tới lui tự nhiên, sao có thể gọi là giám thị!
Khóe miệng Phong Diên co giật, muốn nói với Sơ Tranh một chút vấn đề pháp luật, nhưng nghĩ đến chuyện cô nghe xong là quên, lại đành phải thôi.
Tên Lệ Thịnh kia...
Phong Diên nói sang chuyện khác: “Phần tài liệu đó cô phá giải được chưa?”
“Sắp.”
“Tôi tìm được một chút tư liệu về TID.” Phong Diên lật ra mấy phần văn kiện bằng giấy: “Thứ này tôi tìm được trong sách của chị tôi.”
Sơ Tranh cầm lên mở ra.
TID thành lập vào năm 2058, đến bây giờ đã được 63 năm, trên tư liệu thành lập viết là viện nghiên cứu sinh vật khoa học kỹ thuật.
Nhưng vào năm 2060 thì đã đóng cửa.
Chỉ mới thành lập được 2 năm đã đóng... Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
“Lúc ấy tài chính của TID đều đến từ cùng một người.” Phong Diên lật văn kiện đến trang cuối cùng: “Simpson Ferghus.”
Sơ Tranh suy nghĩ ý của Phong Diên một chút: “Anh muốn điều tra?”
Phong Diên thở ra một hơi: “Tôi cảm thấy chuyện chú út tôi mất tích, và chuyện của chị gái tôi cùng với những chuyện tôi đã quên đi, đều có thể có liên quan đến cái này, tôi muốn biết... Rốt cuộc tôi đã quên đi chuyện gì, chị tôi và chú út thế nào.”
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn hắn vài giây: “Tôi biết rồi.”
Sơ Tranh cẩn thận lật xem văn kiện.
Thứ ghi chép trong này cũng không nhiều.
Hữu dụng nhất chính là Simpson Ferghus kia.
Sơ Tranh kiểm tra thử cái tên này, toàn cầu có hơn ngàn người có tên này... Mẹ nó kiểu này là mò kim đáy biển à?
“Nơi đăng ký là nơi nào?” Vừa rồi hình như cô không thấy nơi đăng ký trong tư liệu.
Phong Diên mở ra: “Không viết.”
“...” Không có nơi đăng kí, phạm vi cũng chỉ có thể tập trung ở trong nước, cũng may còn có một mốc thời gian.
Số lượng kiểm tra không ngừng thu nhỏ, cuối cùng còn lại bảy người.
Sơ Tranh ném tư liệu lên trên màn hình.
Hai người trong đó đã chết, còn hai người thì sinh năm 2058, đây nhất định cũng không phải.
Cho dù lúc ấy người kia 20 tuổi, thì giờ cũng đã hơn 80 tuổi.
“Loại trừ những người sinh năm 58, còn năm người có hiềm nghi tương đối lớn.” Sơ Tranh loại trừ hai người sinh năm 58: “Đây.”
-
Sơ Tranh lấy lý do tâm tình không tốt, không muốn đến công ty cùng Phong Diên để ở nhà, chờ Phong Diên vừa đi, cô lập tức chuồn ra ngoài đi điều tra mấy người kia.
Chuyện này Phong Diên nói hắn sẽ cho người đi điều tra.
Nhưng Sơ Tranh cảm thấy tốc độ của những người kia quá chậm, còn không bằng tự mình đi.
Nhưng điều tra hai người đều không có manh mối, Sơ Tranh cũng có chút nóng nảy.
Sơ Tranh vuốt vuốt mái tóc, sau khi bình tĩnh một hồi, sửa sang lại dung nhan của mình, mở cửa xe ra đi xuống.
Nơi này đường đi chật hẹp, rất nhiều kiến trúc đều đã đổ sụp.
Nhưng nhìn từ hoàn cảnh xung quanh thì người sống ở đây cũng không ít.
Sơ Tranh đối chiếu với địa chỉ, là nơi này sao?
Sơ Tranh giẫm lên mặt đất mấp mô đi vào bên trong, có chỗ thì bảng số nhà đã không thấy tung tích, có chỗ thì bị vẽ bậy lung tung.
Trong không khí tản ra một mùi hương khó ngửi, mặt đất rải rác đủ loại rác rưởi.
Sơ Tranh đi qua đường phố, thỉnh thoảng có người quan sát cô, nhưng Sơ Tranh vừa đảo mắt qua, những người kia lại cấp tốc rụt về.
Lạch cạch lạch cạch...
Đằng sau có âm thanh kỳ quái vang lên.
Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút, trừ những người sợ hãi rụt rè quan sát kia, thì không có dị thường gì khác.
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trong góc khuất cách Sơ Tranh tầm mười mấy mét có mấy người ngồi xổm cùng một chỗ, nhỏ giọng thảo luận.
“Cô ta sao thế?”
“Có phải là phát hiện ra chúng ta rồi không?”
“Sao có thể, chúng ta có bám theo quá gần đâu.”
“Vậy cô ta... Mẹ! Người đâu rồi?”
Trên đường phố trống rỗng, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Mấy người không lo nổi chuyện ẩn nấp gì nữa, nhanh chóng đuổi theo ra, dừng ở vị trí Sơ Tranh dừng lại, quan sát xung quanh.
“Gặp ma à, chỉ trong nháy mắt thế, cô ta còn có thể bay à?”
“Chỗ này lại không có con đường khác...”
“Tìm nhanh lên!”
Mấy người đang chuẩn bị tách ra đi tìm, thì nghe thấy một giọng nữ từ phía trên truyền đến.
“Tìm tôi?”
Bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Đó là một tòa lầu, nhưng có một nửa đã sụp đổ, chỉ còn lại một nửa, giống như bị người ta bổ ra từ giữa, cốt thép xi măng nhô ra trong không khí.
Mà cô gái kia đứng ngay trên một cây thép nhô ra.
Tóc vàng rực rỡ khẽ tung bay, lộ ra gương mặt xinh đẹp của cô gái, nhưng giữa lông mày chứa đựng lãnh ý, làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy lạnh căm căm.
“Mấy người tìm tôi làm gì?”