Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Về đi.”
Phong Diên choáng váng, bị Sơ Tranh dắt đi về.
“Không đúng, bên kia có âm thanh...” Phong Diên dừng lại: “Tôi đi xem sao.”
Cô chạy đến đây vốn đã rất kỳ quái, tiếng động vừa rồi nghe được có khác gì giấu đầu hở đuôi đâu?
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Anh nghe lầm.”
Phong Diên cũng không cảm thấy mình nghe lầm: “Cô ở đây chờ tôi.”
Sơ Tranh: “...”
Phong Diên đi vào trong kiến trúc bị bỏ hoang phía sau.
Sơ Tranh thở dài trong lòng, sao cứ không thể nghe lời vậy chứ.
Sơ Tranh giơ tay, khua khua trước gáy Phong Diên, sau đó hung hăng đập xuống.
Thân thể Phong Diên đột nhiên ngừng lại, sau đó đổ xuống.
Sơ Tranh đón được hắn, nhìn sang phía kiến trúc bị bỏ hoang bên kia một chút, sau đó ôm lấy người, rời khỏi chỗ này.
-
Ngày hôm sau Phong Diên mới tỉnh lại, phần gáy sưng ê ẩm, còn hơi đau nhức.
Nghĩ đến hôm qua, trên mặt Phong Diên lúc xanh lúc trắng, cuối cùng lại có chút nổi giận.
Phong Diên thay quần áo đi ra ngoài, chuẩn bị đi gõ cửa phòng Sơ Tranh.
Đi tới cửa, Phong Diên dừng lại, lại quay về phòng, thông báo cho người đến chỗ hôm qua xem trước xem có gì.
Tâm tình Phong Diên hơi bực bội, đi xuống lầu lắp những mảnh ghép kia.
Người của hắn rất nhanh đã gửi tiến triển tới, trong phế tích tìm được Lệ Thịnh bị chôn dưới đất, chỉ còn lại một cái đầu lộ ra bên ngoài.
Phong Diên: “...”
Sao cô lại chộp được Lệ Thịnh luôn rồi!
Còn chôn người dưới đất.
Cô điên rồi sao?
“Phong tổng, làm sao bây giờ? Có cần đào Lệ tiên sinh ra không?”
Phong Diên chống nạnh đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng vẫn cho người đào Lệ Thịnh ra, tùy tiện tìm một nơi ném ở đó, lại phái mấy phóng viên đi chụp vài tấm ảnh.
“...”
Phong tổng đúng là Phong tổng.
Phong Diên cúp máy, tiếp tục đi qua đi lại, một hồi thì chống nạnh, một hồi thì đỡ trán, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Anh đang làm gì thế?”
Cô gái giẫm lên bậc thang đi đến, giọng nói thanh thúy, giống như có thể xua tan bực bội trong lòng hắn.
Bước chân Phong Diên hơi ngừng lại: “Đêm qua cô đánh tôi ngất xỉu?”
“Anh tự ngất, liên quan gì đến tôi?” Sơ Tranh muốn lừa dối qua cửa: “Tôi không đánh anh, anh đừng nói lung tung.”
Phong Diên: “...”
Phần gáy của hắn chính là chứng cứ!
Ánh mắt nặng nề của Phong Diên nhìn cô gần hai phút, cuối cùng chậm chạp phun ra mấy chữ: “Từ hôm nay trở đi, cô bắt đầu học tập.”
Những hành vi này của cô không biết học được từ đâu...
“!!!”
Nội tâm Sơ Tranh hoảng sợ một trận, học cái gì?
Ta chỉ là một người máy, vì sao còn phải chịu loại tra tấn này!
Phong Diên không nhắc lại chuyện Sơ Tranh đánh ngất xỉu hắn, cũng không nhắc đến chuyện hắn phát hiện ra Lệ Thịnh, tìm trong thư phòng ra một chút tài liệu sách vở, đặt toàn bộ trước mặt Sơ Tranh.
“Tôi còn có việc, trước...”
“Cô đi ra khỏi căn phòng này một bước, tôi sẽ trả cô cho Phong Ngô Diệp ngay.” Giọng điệu Phong Diên nghiêm túc, không giống nói đùa.
“...”
Mi trả đi!
Ta không biết trở về sao? Mi thật sự cho rằng ta là người máy à? Trò cười! Đại lão sao có thể bị mi uy hiếp!
Sơ Tranh chạy nhanh như làn khói.
Phong Diên đứng trong phòng, một hơi nghẹn trong lồng ngực, lên không được, xuống không xong, tức giận đến choáng đầu.
Phong Diên lại nhìn định vị, phát hiện Sơ Tranh đã che giấu định vị.
Hôm qua không nên nói cho cô biết...
-
Sơ Tranh trông thấy dáng vẻ túng quẫn của Lệ Thịnh trên TV, quần áo bị lột chỉ còn lại quần cộc, hình lớn HD tua đi tua lại, có lẽ nhân dân cả nước đều nhìn thấy cả rồi.
Sơ Tranh: “...”
Vì sao hắn ta lại ở trên TV vậy.
Sơ Tranh nghĩ lại, suy đoán chắc là do Phong Diên làm.
Giết người tru tâm... Đủ hung ác!
Lần này Lệ Thịnh gặp người khác kiểu gì nữa?
Người bên cạnh Sơ Tranh chỉ trỏ Lệ Thịnh trên màn hình lớn.
“Đây không phải lão tổng của khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận đấy à? Vương lão ngũ độc thân cơ mà, sao lại biến thành thế này trên tin tức rồi?”
“Không phải phá sản chứ?”
“Sao mà thế được, khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận rất tốt, không nghe nói gì chuyện sắp phá sản mà.”
“Không hổ là kim cương vương lão ngũ, dáng người tuyệt quá!!”
“Tuyệt thì có ích gì, cô lại không chiếm được.”
“Nhưng không phải bây giờ được nhìn rồi đấy à, hì hì hì...”
Bên tai Sơ Tranh có tiếng cười kỳ kỳ quái quái, cô xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, đi ra khỏi đám người.
Sơ Tranh tìm được Simpson Ferghus cuối cùng trên danh sách.
Đáng tiếc hắn ta đã chết.
Hơn nữa chết từ rất lâu rồi.
“Chính là chỗ này, đã rất lâu rồi không có người ở.” Người phụ nữ dẫn đường chỉ vào tiểu viện bò đầy dây leo phía trước: “Người cô muốn tìm trước đây ở chỗ này.”
“Cảm ơn.”
“Ôi, không cần khách khí không cần khách khí, cô hào phóng như vậy, tôi nên cảm ơn cô mới phải.” Trên mặt người phụ nữ mang ý cười nịnh nọt.
Sơ Tranh: “Bà đi trước đi.”
“Ừm...”
Người phụ nữ muốn nói lại thôi.
“Còn chuyện gì không?”
“Khụ khụ...” Người phụ nữ nhìn sang chỗ tiểu viện bên kia một chút: “Tôi không biết cô tìm chỗ này làm gì, nhưng chỗ này... Có ma đó!”
“Có ma?”
Người phụ nữ như ăn trộm nhìn hai bên một chút: “Đúng thế, lúc trước viện này cũng bán ra, nhưng đổi mấy chủ nhân, đều không ai có thể ở lại lâu dài được.”
“Người vào đây ở, không phải đột nhiên bị bệnh, thì là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người nói ban đêm còn trông thấy ma bay trong phòng... Dù sao cũng gặp xui xẻo ấy. Cho nên bây giờ nơi này vẫn luôn bỏ hoang.”
Ma à...
Dựa theo kịch bản cơ bản, thì tám chín phần đây chính là nơi mà cô muốn tìm.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua lại nhà số 29 đường phố Thiên Hành, thời hạn một ngày. 】
Sơ Tranh: “...”
Đường phố Thiên Hành là con đường này mà.
Số 29... Không phải là căn nhà có ma đấy chứ?
Vương bát đản mi có bệnh à!
【 Không có đâu, ta rất khỏe nha. 】 Vương Giả giòn tan đáp lại.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh hít sâu một hơi, hỏi người phụ nữ còn đang đắm chìm trong chuyện ma bên cạnh: “Nhà này giờ còn bán nữa không?”
Người phụ nữ mờ mịt há to miệng: “Hả?”
-
Người phụ nữ dẫn Sơ Tranh tới chỗ đó, ánh mắt nhìn Sơ Tranh rất là khó hiểu.
Bà ta đã nói ở đây có ma, sao cô còn muốn mua chứ?
Cô gái này có tiền cũng không thể tiêu như vậy mà? Lỡ như đặt cả mạng mình vào thì...
Người phụ nữ cũng chỉ có thể lén nghĩ trong lòng một phen.
Rất nhanh Sơ Tranh đã lấy được chìa khóa phòng, không cần leo tường đi vào.
【 Xem đi tiểu tỷ tỷ, ta vì tốt cho cô đấy. 】 Vương Giả tranh công: 【 Không có chuyện gì là tiền không giải quyết được! 】
“Không giải quyết được mi.”
【...】
Tiểu tỷ tỷ, cô như vậy không được thân thiện lắm đâu!
Sơ Tranh dùng chìa khoá mở cửa, trên cửa quấn đầy dây leo, Sơ Tranh kéo dây leo, đẩy cửa ra đi vào.
Trong sân cỏ hoang mọc thành bụi, mặt đất trải đầy rêu xanh.
Đi qua sân chính là cửa trước.
Sơ Tranh mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt chính là phòng khách trải rộng tro bụi và mạng nhện, mặt đất tán loạn đủ loại đồ dùng trong nhà.
Trong này giống như từng bị người ta cướp sạch.
Cho dù nhà này đã bán qua tay mấy người, nhưng nghe nói đồ trong nhà vẫn là đồ đạc ban đầu, không có ai đổi hết.
Có người thì thích những thứ này, có người thì chưa kịp đổi đã bị dọa chạy.
Sơ Tranh nhìn dấu vết tro bụi và mạng nhện, nơi này rất lâu rồi không có người đến.
Sơ Tranh tránh khỏi những đồ vật trên đất, đi vào bên trong.
Cả căn nhà đều rối bời như thế này, giống như từng bị cướp, nhưng mà... Những thứ có vẻ rất đáng giá dưới đất lại không người hỏi thăm.
Thế này càng giống như đang tìm thứ gì đó...