Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh xem hết cả căn nhà một lần, cũng không phát hiện ra thứ gì hữu dụng, thậm chí cũng không thấy thứ gì liên quan đến Simpson Ferghus.
Sơ Tranh vừa suy tư vừa xuống lầu.
Răng rắc ——
Sơ Tranh đứng trên bậc thang, dưới lầu là một bóng đen đen sì đang di động vào bên trong, tiếng vang rất nhỏ kia làm bóng đen cả kinh ngừng lại.
“Đoàng!”
Động tác của bóng đen rất nhanh, súng trong tay bắn về phía Sơ Tranh một phát.
Sơ Tranh vịn vào tay vịn, nhảy xuống.
Tro bụi bị gió kéo theo, tràn ngập trong không khí, mùi thuốc súng hỗn tạp, hơi gay mũi.
“Đoàng đoàng đoàng —— “
Bóng đen bắn liền mấy phát, đạn sát qua gương mặt Sơ Tranh, cô hơi cong người, lấy một góc độ xảo trá công kích về phía bóng đen.
Dưới cận chiến, bóng đen không cách nào sử dụng vũ khí trong tay nữa.
Công phu quyền cước của bóng đen rất lợi hại, trơn trượt giống như con cá chạch.
Hắn ta muốn kéo dài khoảng cách mấy lần, nhưng đáng tiếc lần nào Sơ Tranh cũng có thể chặn kín hắn ta.
Ầm ——
Rầm ——
Đồ vật trong phòng khách bị tác động đến, những đồ dùng trong nhà kia hư hao càng dữ dội hơn.
Sầm ——
Ghế sofa ngã ngửa trên mặt đất, bóng đen giẫm lên ghế sofa, nhảy đến một bên khác, ghế sofa lần nữa ngã lật lại.
Rầm!
Thân thể bóng đen hơi lảo đảo, đập trên sàn nhà, tóe lên từng đống bụi đất.
“Đừng nhúc nhích!”
Bóng đen hai tay chống đất muốn đứng lên đột nhiên ngừng động tác, ngửa đầu nhìn về phía cô gái đứng trước mặt mình.
Dáng vẻ xinh đẹp đến mức không thể xinh đẹp hơn. Mái tóc vàng dù ở đâu cũng cực kỳ dễ thấy.
Cô gái mặt không cảm xúc, có một loại lạnh lùng xa cách người sống chớ đến gần.
Giọng nói của cô gái rất lạnh lẽo: “Mày là thứ gì, sao lại đen như vậy.”
Nơi này mặc dù ánh sáng không mạnh, nhưng cũng không đến mức cô nhìn nửa ngày mà người này cũng đen thui giống như bôi than vậy chứ?
Bóng đen: “...” Đây là điểm chú ý của cô sao?
-
Sơ Tranh trói bóng đen lại, từ đầu đến cuối đối phương đều chưa hề nói chuyện, nếu như không phải xác định hắn ta không phải người máy, thì Sơ Tranh cũng nghi ngờ hắn ta có phải là người máy không.
Quỷ dị nhất là toàn thân trên dưới của hắn ta đen thùi lùi.
Sơ Tranh lấy một con dao trong ngăn tủ ra, khua tay trước bóng đen: “Làn da mày đen hay là sản phẩm công nghệ cao gì?”
Bóng đen không lên tiếng.
Được!
Ta tự lên!
Đối với một kẻ muốn giết mình, Sơ Tranh cũng không cần nương tay.
Một phút sau, Sơ Tranh xác định hắn ta chính là có làn da đen.
Người da đen thì bình thường, nhưng đen thành than đá thì không bình thường.
“Ai sai mày tới giết tao?” Vừa rồi người này vừa ra tay đã đánh vào chỗ hiểm, rõ ràng là muốn đẩy cô vào chỗ chết.
“Mày có biết nói chuyện không?”
“...”
“Mày chít một tiếng để tao biết mày không phải câm điếc cũng được.”
“...”
Sơ Tranh có chút táo bạo lui lại hai bước, sàn nhà giẫm dưới chân đột nhiên trầm xuống.
Sơ Tranh: “!!!”
Mẹ!
Sơ Tranh quay đầu nhìn nơi mình giẫm một chút, mảnh sàn nhà này nằm phía dưới ghế sofa, vừa rồi bị ghế sofa và thảm ngăn chặn.
Sơ Tranh không dám lập tức dịch chuyển khỏi.
Ai biết sau khi dịch chuyển khỏi có cơ quan hay không.
Vì an toàn, cô dùng ngân tuyến bảo vệ mình trước, sau đó mới nhảy sang bên cạnh.
Cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là mặt đất mở ra một lối đi thông xuống phía dưới.
Sơ Tranh: “...”
Chẳng lẽ cho tới bây giờ chưa từng có ai đẩy ghế sofa ra xem bao giờ à?
Sơ Tranh nghĩ lại lại thấy không đúng, nơi này rất gần ghế sofa, nhưng chắc không phải ở phía dưới ghế sofa, mà là ngồi xuống là có thể dẫm lên.
Vừa rồi cô tới cũng từng giẫm qua, nhưng cũng không trực tiếp giẫm cho khởi động cơ quan.
Chẳng lẽ còn cần điều kiện khác?
Sơ Tranh nhìn đồ dùng trong nhà bị phá hư lung tung xung quanh, cũng không biết vừa rồi đụng phải chỗ nào.
Mặc kệ, cứ xuống xem thử trước đã.
Sơ Tranh túm lấy bóng đen kia, tìm đèn pin, kéo hắn ta đi xuống phía dưới.
Lối đi hình xoay, Sơ Tranh cảm thấy mình đi ít nhất tầm ba phút mới thấy rõ phía dưới.
Sơ Tranh dùng đèn pin soi soi xung quanh, toàn bộ không gian không lớn, cũng chỉ tầm 20 mét vuông, dùng giá sách chia thành hai không gian.
Ánh mắt bóng đen di động theo ánh sáng đèn pin của Sơ Tranh, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Sơ Tranh túm hắn ta vào trong góc, trong lòng bóng đen đang thắc mắc cô muốn làm gì, thì thấy cô cầm lấy cây gỗ trong góc, nhắm vào đầu đánh xuống.
Bịch ——
Bóng đen ngã xuống đất, cuối cùng chỉ nhìn thấy cô gái chống tay lên cây gỗ, hơi khom người, gương mặt lãnh đạm kia phóng đại trong mắt hắn ta, mơ hồ, bóng chồng, sau đó lâm vào trong bóng tối.
Sơ Tranh trói bóng đen đến bên cạnh, trực tiếp buộc thành kén tằm.
Ừm!
Thế này thì an toàn hơn nhiều!
【...】
Giải quyết xong những chuyện này, lúc này Sơ Tranh mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Sơ Tranh tìm được một phần văn kiện mà Simpson Ferghus đã kí tên ở trên bàn, còn có một số vật khác.
Ở đây chắc là đồ của Simpson Ferghus.
Sách trên giá sách đa phần có liên quan tới khoa học sinh vật và gen.
Sơ Tranh còn tìm được trên bàn mấy phần văn kiện liên quan đến TID, nhưng đều là văn kiện tài vụ bình thường, không có thứ gì quan trọng.
Sơ Tranh ném văn kiện đi, đau đầu ngồi xuống ghế.
Rốt cuộc TID này làm gì vậy.
Sơ Tranh bực bội đạp bàn một cước, đèn pin dựng trên bàn đổ xuống, chiếu vào văn kiện trên bàn.
Sơ Tranh tùy ý liếc mắt qua, một giây sau lại chuyển về, cấp tốc rút hai tờ ở bên trong ra chồng lên nhau, sau đó dùng đèn pin chiếu vào.
Sau khi trang giấy trùng điệp lên nhau, có chữ cái sẽ biến mất, mà có chữ cái sẽ kết hợp với chữ ở trang kia tạo nên từ đơn mới, nối liền thành từ ngữ mới.
Sơ Tranh nhìn về phía văn kiện trên bàn, ánh mắt hơi trầm xuống.
Dưới khoa học kỹ thuật phát triển, ngược lại sẽ làm cho người ta quên đi phương pháp mã hóa nguyên thủy nhất.
Sơ Tranh nghĩ đến phần tài liệu còn chưa phá giải được của cô, lúc này cũng có mạch suy nghĩ mới.
-
Phong Diên về đến nhà, phát hiện phòng khách bị hai cái giá sách to lớn chiếm cứ, trên mặt đất cũng bị ném không ít sách và giấy lung tung.
Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, đang lật một quyển sách.
Hắn hơi trầm mặc, đóng cửa lại: “Cô vào bằng cách nào.”
“Chút mật mã này của anh không làm khó được tôi.” Sơ Tranh gấp bộp sách lại: “Anh thật sự định nhốt tôi ở bên ngoài?”
“...”
Lúc ấy Phong Diên rất tức giận, cho nên trực tiếp đổi mật mã.
Nhưng hắn cũng biết lấy bản lĩnh của cô, phá giải mật mã là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn thật sự muốn đuổi Sơ Tranh đi sao?
Hắn cũng không muốn...
Lúc ấy chỉ hù dọa cô một chút mà thôi.
Nhưng người ta căn bản không để ý tới hắn.
Phong Diên nói sang chuyện khác: “Giá sách này ở đâu ra vậy?”
“Chuyển về đó.”
“... Có tác dụng gì?” Chuyển đến trong phòng khách của hắn à!
“Giá sách của Simpson Ferghus.” Ta cũng không biết có tác dụng gì, dù sao chuyển về trước rồi nói sau.
“...”
Phong Diên cũng không muốn để Sơ Tranh đi tìm, hắn tự phái người đi tìm mấy người kia.
Nhưng hiển nhiên động tác của Sơ Tranh nhanh hơn.
Phong Diên đi đến trước kệ sách, lật sách trên giá sách: “Đây chính là sách của người chúng ta muốn tìm?”
“Ừ.”
Phong Diên nhìn từ trong khe hở của giá sách, trông thấy đối diện có một thứ đen sì, dán trên bậc thang.
Hắn ổn định tâm trạng, cố gắng trấn định hỏi: “Cho nên... Thứ kia lại là gì nữa?”
Sơ Tranh nhìn sang theo, sự bình tĩnh trong mắt không hề lay động: “Tôi cũng muốn biết, cho nên mới mang hắn về.”