Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người phụ nữ ở phía sau tức giận đến giơ chân, nếu như không phải bên ngoài có quá nhiều người, thì có lẽ cô ta đã muốn ra quyết đấu một trận với Sơ Tranh rồi.
Sơ Tranh trở lại trong xe, Phong Diên liếc nhìn cô một cái, không hỏi nhiều, nổ máy xe rời đi.
“Anh Phong Diên.”
Xe của Phong Diên vừa dừng lại, thì một cô gái chạy từ bên cạnh qua, mặt mày cong cong đứng ở ngoài xe.
“Anh đi đâu vậy, em đã chờ anh...”
Cô gái đột nhiên im bặt lại, không có động tĩnh gì nữa.
Cô gái ăn mặc tinh xảo, giống như một giây sau sẽ đi tham gia bữa tiệc cao cấp nào đó vậy.
Lúc này ánh mắt cô ta bị Sơ Tranh hấp dẫn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khiếp sợ không giấu được.
Cô... Tại sao lại ở đây?
Sơ Tranh nhớ kỹ giọng nói này, chính là chủ nhân của câu nói “ném cô ta xuống cho tôi” khi cô tới đã nghe thấy.
Vậy đây chắc là Thư Tri Hi.
Chó điên còn dám tới à.
Cũng dám ném ta xuống sông.
Chờ đó cho ta!
“Tại sao cô lại ở đây.” Phong Diên vẫn lạnh mặt.
Thư Tri Hi thu tầm mắt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Anh Phong Diên không chào đón người ta sao?”
“Là cô mang cô ấy ra ngoài?”
Trong lòng Thư Tri Hi hơi lộp bộp, ra vẻ mờ mịt: “Mang... Mang ai ạ?”
Phong Diên liếc mắt nhìn qua phía Sơ Tranh.
Thư Tri Hi “A” một tiếng, kỳ quái nói: “Anh Phong Diên, tại sao em phải mang một người máy ra ngoài, có phải anh hiểu lầm chuyện gì rồi không?”
Dáng vẻ mờ mịt ấy giống như thật sự không biết chuyện này.
Nếu như không phải Sơ Tranh tự trải qua, thì cô cũng muốn tin rồi đấy.
Phong Diên trầm mặc vài giây: “Hi vọng là thế.” Chuyện này hắn còn chưa biết rõ ràng, sẽ không vì một câu nói của Sơ Tranh mà đã định tội.
Nhưng nếu thật sự do cô ta làm...
Phong Diên cũng sẽ không để yên như vậy.
Cho dù hắn không hề thích người máy này, thì đây cũng là đồ vật dưới danh nghĩa của hắn, không thể cho phép người khác làm hư hại.
“Anh Phong Diên...”
Phong Diên đẩy cửa xe ra đi xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Lúc trước tôi đã từng nói với cô rồi, không có việc gì thì đừng đến chỗ tôi.”
Thư Tri Hi lập tức gấp gáp: “Anh Phong Diên, em...”
Phong Diên quay đầu thấy Sơ Tranh còn đang ở trong xe, không lạnh không nhạt nói một tiếng: “Xuống xe.”
Lúc này Sơ Tranh mới đẩy cửa xe ra đi xuống, Phong Diên bảo cô đi trước.
“Anh Phong Diên, em làm sai ở đâu? Anh không thể đối xử với em như vậy...”
“Anh Phong Diên, anh chờ em một chút...”
“A! Ôi...”
Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút, cô gái ngồi sập xuống đất, yếu đuối bất lực nhìn sang bên này.
Mà Phong Diên từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, trực tiếp bỏ mặc Thư Tri Hi ở đó.
“Cô ta là vị hôn thê của anh?” Vừa vào nhà, câu đầu tiên Sơ Tranh hỏi là câu này.
“Không phải.” Phong Diên nhíu mày: “Cô nghe ai nói?”
“Cô ta tự nói.” Thư Tri Hi vẫn luôn tự cho mình là vị hôn thê của Phong Diên.
Phong Diên: “Cha mẹ tôi rất thích cô ta.”
Quả thật cũng từng đề cập đến chuyện đính hôn, nhưng hắn không đồng ý.
Hắn không biết mình thích kiểu người gì.
Luôn cảm thấy mình đang chờ đợi gì đó...
Nhưng hắn lại không biết rốt cuộc mình muốn chờ cái gì.
“Vậy anh sẽ đính hôn với cô ta?”
Phong Diên: “Cuộc đời là của tôi, cha mẹ tôi thích thì họ có thể tự cưới.”
Sơ Tranh: “...”
Cha mẹ anh có biết anh đại nghịch bất đạo như thế không?
“Cô đang hỏi thăm cuộc sống riêng tư của tôi?” Phong Diên hậu tri hậu giác, đây là người máy, cuộc trò chuyện của mình và cô vượt qua phạm vi bình thường.
Nhưng vừa rồi...
Hắn lại không hề phát giác, chỉ là cô hỏi, mình đáp.
“Quan tâm thẻ... Chủ nhân, là chuyện tôi phải làm.” Sơ Tranh mặt không cảm xúc đọc lời thoại.
Phong Diên: “Đây không phải là phạm vi mà cô nên quan tâm.”
Sơ Tranh: “Phạm vi tôi nên quan tâm ở đâu? Trên giường?”
Thân thể này của cô vốn là người máy bầu bạn đấy.
Bầu bạn khác với người yêu, người máy bầu bạn càng thiên về khuynh hướng không thể miêu tả...
Giải quyết thẻ người tốt ở trong tầm tay!
Phong Diên: “...”
Câm miệng đi.
Đôi mắt màu vàng nhạt không chút kiêng kỵ quan sát hắn, lần đầu tiên Phong Diên bị người ta nhìn mà không được tự nhiên như thế.
Sắc mặt Phong Diên trầm xuống chỉ lên trên lầu: “Trở về phòng đi.”
Sơ Tranh nhìn ra phía ngoài: “Tôi ra ngoài chút.”
Phong Diên: “Làm gì?”
Sơ Tranh: “Tản bộ, không được à?”
Phong Diên trầm mặc một chút: “... Tùy cô.”
Phong Diên nhìn Sơ Tranh rời đi, hắn đứng vài giây, vào phòng thay một bộ đồ mặc ở nhà, trở lại phòng khách tiếp tục lắp ráp đống lego còn chưa thành hình của hắn.
-
Khu biệt thự có một hồ nước nhân tạo, gió nhẹ lướt qua, mặt hồ tràn lên gợn sóng nhàn nhạt.
Xung quanh hồ nhân tạo không có một ai.
Mà ở mép hồ nhân tạo, một cô gái trang điểm tinh xảo ngồi sập xuống đất, hoa dung thất sắc: “Cô... Muốn làm gì?”
Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống cô gái, giọng điệu nhẹ nhàng lãnh đạm: “Cô từng làm gì tôi?”
Thư Tri Hi hoảng sợ lui về phía sau, ngoài miệng không chịu thua uy hiếp: “Cô chỉ là người máy, cô dám làm hại đến tôi, cô sẽ bị tiêu hủy ngay lập tức!”
Bây giờ khắp xã hội đâu đâu cũng có người máy, đã sớm có luật pháp liên quan.
Một khi xuất hiện tình huống người máy làm hại đến con người, thì sẽ bị tiêu hủy.
Hai tay Sơ Tranh đút túi: “Ai biết được là tôi làm hại cô, ai sẽ tin cô?”
Con ngươi Thư Tri Hi co rụt lại, thân thể nhịn không được run rẩy: “Biệt thự... Khắp nơi trong biệt thự đều có giám sát, cô cho rằng mình sẽ trốn thoát được à!”
Nó dẫn mình đi, chắc chắn giám sát đã quay lại rồi.
Xung quanh hồ nhân tạo chắc chắn cũng có camera!
Nghĩ tới đây, Thư Tri Hi lại hơi trấn định lại.
Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh, nhưng có vẻ tùy tiện phách lối không nói ra được: “Chuyện này không phiền cô quan tâm. Cô tự nhảy xuống, hay là tôi giúp cô?”
Những chuyện tốt đẹp mà cô trải qua, cũng phải cho vị tiểu mỹ nhân này nếm thử.
Dù sao ta là một người tốt.
【 Ngài ngậm mỏ lại đi. 】 Nếu cô mà là người tốt thì người tốt chết hết cả rồi.
Thư Tri Hi khiếp sợ: “Cái... Cái gì?”
“Nghe không hiểu lời nói?”
Thư Tri Hi ngửi được mùi tanh nhàn nhạt của nước, sự sợ hãi vọt lên trong lòng: “Cô có biết tôi là ai không? Cô dám làm vậy với tôi à!! Anh Phong Diên sẽ không bỏ qua cho cô!!”
“Ồ.”
Hắn dám!
Ta đánh gãy chân chó của hắn!
Sơ Tranh xắn tay áo lên: “Tôi giúp cô vậy.”
“Cô đừng tới đây, cô điên rồi! Cô đừng tới đây, a... Cứu mạng!! Cứu mạng!!”
Thư Tri Hi trông thấy có người đi ngang qua ở bên ngoài, lập tức kêu to.
Nhưng người kia không hề nghe thấy, rất nhanh đã biến mất tăm.
Sự hoảng sợ trong mắt Thư Tri Hi dần dần biến thành tuyệt vọng.
Người máy này điên rồi!!
Ào ——
Thư Tri Hi bị Sơ Tranh ném xuống hồ, cô sờ khăn quàng đỏ vốn không tồn tại trước ngực một cái, hài lòng gật đầu.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt.
Thư Tri Hi giãy dụa trong nước, mắt thấy sắp chìm xuống rồi, bên cạnh có người nhảy xuống nước, bơi tới chỗ Thư Tri Hi.
Sơ Tranh đứng ở một góc gần đó, nhìn người kia cứu Thư Tri Hi lên bờ.
Ai.
Đáng tiếc.
Trên đường trở về, Sơ Tranh xâm nhập vào hệ thống camera của khu biệt thự, sửa đổi hết tất cả camera giám sát.
Bây giờ cô cũng không cần Vương Giả giúp nữa.
Chỉ cần là nơi có mạng, bây giờ cô cũng có thể tới lui tự nhiên.
Sơ Tranh thuận tiện nhìn Phong Diên xem.
Người đàn ông ngồi ở trên sàn nhà phòng khách lắp ghép lego.
Sơ Tranh: “...”
Thẻ người tốt bao nhiêu tuổi rồi!