Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh trở lại biệt thự, Phong Diên không ở trong phòng khách nữa.
Cô suy nghĩ một chút, trở lại phòng của mình, nạp pin cho mình trước.
Sau đó tìm đạo cụ Nguyễn Lượng nói.
Trên người nguyên chủ chỉ có vài thứ như vậy, đạo cụ sẽ là gì chứ?
Không phải là linh kiện nào đó trên người nguyên chủ chứ?
“...”
Bỗng nhiên cảm thấy có chút khả năng.
-
“Cô điền cái này...” Phong Diên đẩy cửa đi vào, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh để trần phía sau lưng.
Làn da phía sau lưng trắng nõn tinh tế, xương hồ điệp xinh đẹp, đường cong phần lưng trôi chảy ưu mỹ, tóc vàng rực rỡ xõa sau lưng, uốn lượn đến vòng eo tinh tế một tay có thể ôm hết được.
Hình ảnh đó không khỏi có tính xung kích.
“Đẹp không?”
Phong Diên hoàn hồn, cấp tốc dời mắt, khép cửa lại một chút: “Cô đang làm gì đấy?”
Chỉ là người máy, đẹp hơn nữa cũng là một đống tư liệu đắp lên... Hắn tránh cái gì?
Sơ Tranh: “Nhìn thân thể tôi.”
Phong Diên nhíu mày: “Thân thể cô có chỗ nào có vấn đề à?”
Không phải Phong Ngô Diệp nói đã chữa trị xong hết rồi sao?
“Không có.”
“...” Không có thì cô nhìn cái gì?
Sơ Tranh đang suy nghĩ xem có cần phá hủy mình ra, xem xem cái linh kiện nào giống đạo cụ thu thập tư liệu không.
Phong Diên nhét đồ vào qua khe cửa: “Phong Ngô Diệp bảo cô điền cái này.”
“Không điền.”
Còn là giấy!! Viết chữ quá mệt mỏi!!
Hơn nữa tên Phong Ngô Diệp đó nhìn thế nào cũng thấy không phải người tốt.
Phong Diên: “Đây là nhiệm vụ của cô, lát nữa tôi tới lấy.”
Phong Diên thả đồ xuống rồi đi luôn.
Sơ Tranh: “...”
Đồ Phong Ngô Diệp đưa đến tận mấy trang, đều là một số câu hỏi, phía dưới có chỗ trống để điền đáp án.
Có mấy vấn đề liên quan tới cách nhìn của cô đối với con người...
Sơ Tranh ném đồ về, một chữ cũng không điền.
Cho nên khi Phong Diên tới lấy, thì trông thấy câu hỏi vẫn còn nguyên.
Phong Diên hít sâu một hơi, đi vào bên trong.
Trong phòng không thấy ai cả, cuối cùng Phong Diên trông thấy Sơ Tranh nằm trên giường.
Hắn cầm đồ đi qua: “Sao cô không điền?”
Sơ Tranh nằm nghiêng, tóc vàng rực rỡ rải ra khắp giường, giọng nói nhàn nhạt: “Không có tâm tình.” Viết chữ quá mệt mỏi.
“...” Một trí tuệ nhân tạo như cô mà còn có tâm tình gì.
Phong Diên: “Ngồi dậy điền.”
Sơ Tranh nghiêm túc lại kiên quyết: “Không.”
Cho dù mi là thẻ người tốt cũng không thể dao động quyết tâm của ta!
Ta là một người... Người máy có nguyên tắc.
Nói không điền là không điền!
Phong Diên: “Tôi là chủ nhân của cô, bây giờ tôi cũng không ra lệnh cho cô được nữa đúng không?”
Sơ Tranh chống người dậy: “Anh hôn tôi một cái tôi sẽ điền.”
Đến đi!
Mi dám hôn ta dám điền!
Phong Diên: “...” Không điền thì thôi!
Rốt cuộc Phong Ngô Diệp cắm chương trình mới gì vào cho cô rồi.
Phong Diên cầm đồ đi ra.
Về đến phòng, Phong Diên đập đồ lên trên bàn, phát ra một tiếng vang ầm ầm.
Phong Diên xoa xoa mi tâm, đè sự nóng nảy trong lòng xuống.
“Anh, sao rồi?” Hình ảnh giả tưởng của Phong Ngô Diệp đột nhiên xuất hiện, hưng phấn xoa tay: “Mau cho em xem nào.”
“Cô ta không điền.”
Phong Ngô Diệp khiếp sợ: “Vì sao?”
“Nói không có tâm tình.”
“...” Không! Có! Tâm! Tình!
Trí tuệ nhân tạo đúng là không có cảm tình, tất nhiên cũng không có tâm tình gì.
“Cô ấy thật sự nói vậy à?”
“Ừ.”
“Anh, cô ấy còn có dị thường gì không?”
Dị thường?
A!
Phong Diên cảm thấy chỗ nào cũng dị thường.
Rốt cuộc hai ngày đó cô trải qua những gì ở bên ngoài?
“Không giống trước kia, cô ta còn có rất nhiều tiền...”
“Cô ấy muốn kiếm được tiền cho mình thì rất dễ dàng.” Bây giờ gần như Phong Ngô Diệp đã chắc chắn, Sơ Tranh đã thức tỉnh ý thức tự chủ.
Phong Ngô Diệp hối hận muốn chết: “Anh, anh trả con lại cho em đi, em làm con mới tốt hơn cho anh! Bảo đảm sẽ cho anh thể nghiệm được niềm vui thú của cuộc sống!”
Tiền của anh ta!!
Lúc đầu vốn là của anh ta mà!!
Phong Diên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối: “Không cần.” Cũng cắt đứt cuộc trò chuyện với Phong Ngô Diệp.
-
Cốc cốc.
Sơ Tranh nhìn thời gian, rạng sáng... Thời gian này đến gõ cửa, chẳng lẽ muốn ta thực hiện chức trách?
Sơ Tranh vừa suy nghĩ lung tung, vừa đi qua mở cửa.
Phong Diên mặc áo ngủ, chắp tay tựa ở cạnh cửa, ánh đèn hành lang màu vàng ấm áp bao phủ trên người hắn, giống như dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
“Theo tôi vào thư phòng.”
“Anh thích làm trong thư phòng?” Sơ Tranh tung ra một câu, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Phong Diên bị dẫn lệch đi, vịn tường, hít sâu một hơi.
Hắn hít sâu một hơi, thấp giọng cảnh cáo: “Nói chuyện đàng hoàng!”
“Sao tôi lại không nói chuyện đàng hoàng rồi?” Chữ nào có vấn đề?
Phong Diên siết chặt tay: “Vào đây với tôi.”
“Ồ.”
Nguyên chủ chưa từng vào thư phòng, Phong Diên không cho phép cô ấy vào.
Đây cũng coi như là lần đầu tiên thân thể này vào...
Thư phòng của Phong Diên được dọn dẹp rất sạch sẽ, không gian rộng rãi, trên mặt đất phủ thảm mềm mại, đạp lên giống như giẫm trên đám mây.
“Ngồi đi.”
Phong Diên chỉ vào ghế sofa ở giữa.
Sơ Tranh ngờ vực: “Hơn nửa đêm, anh tìm tôi làm gì?”
Người máy hơn nửa đêm không cần nghỉ ngơi sao??
Phong Diên liếc cô một cái, ngồi xuống đối diện cô: “Tiền hôm nay cô trả cô lấy đâu ra?”
“...”
Vương bát đản cho đó.
Sơ Tranh không lên tiếng, trong lòng Phong Diên quy kết số tiền kia thành lai lịch bất chính.
“Cô có hiểu được bây giờ cô không giống như lúc trước không?”
Sơ Tranh hiểu được lời Phong Diên nói có ý gì.
Bây giờ cô được xem như là trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ, dù sao cô cũng là một người sống sờ sờ...
“Cô không còn là trí năng chỉ nghe lệnh làm việc, cô có ý thức của mình. Tôi biết cô thông minh hơn con người rất nhiều, nhưng cô phải nhớ kỹ là con người sáng tạo ra cô.”
Sơ Tranh cắt ngang lời Phong Diên: “Không phải.”
Phong Diên: “Hả?”
“Không phải con người sáng tạo ra tôi.” Sơ Tranh nhìn về phía người đối diện, nhấn rõ từng chữ, chân thành nói: “Bởi vì anh ở đây, cho nên tôi mới ở đây.”
Phong Diên: “...”
Nhất định phải bảo Phong Ngô Diệp hủy những lệnh lung tung vớ vẩn này của cô đi!
Từ từ... Bây giờ Phong Ngô Diệp còn có thể làm được những chuyện này không?
Phong Diên lướt qua đề tài này: “... Nếu bây giờ cô đã có ý thức của mình, vậy thì tôi hi vọng cô có thể hiểu rõ pháp luật của thế giới loài người, không thể lấy tiền tài bằng cách phi pháp.”
Sơ Tranh: “...” Ta không có.
Phong Diên phổ cập kiến thức về pháp luật cho Sơ Tranh biết.
Dựa theo lời Phong Ngô Diệp nói, trí năng vừa thức tỉnh ý thức tự chủ, còn rất nhiều chỗ trống.
Nếu được dẫn lối chính xác, thì có thể làm cho cô ngày càng tốt hơn, cũng sẽ không trở thành mối nguy hại.
Cuối cùng Phong Diên nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là người giám hộ của cô.”
“!!!”
Mi nói cái gì?
Ta xem mi là thẻ, mi lại coi ta là con?
“Có gì không hiểu cô có thể hỏi tôi, tôi sẽ giải đáp cho cô.”
“Chuyện gì cũng được?”
“Chỉ cần tôi biết.”
Sơ Tranh chậm rãi “A” một tiếng, sau đó thì không có sau đó nữa.
Cuộc trò chuyện đột nhiên lâm vào cục diện bế tắc, Phong Diên ngồi khô hai phút đồng hồ, hắng giọng một tiếng: “Cô về phòng đi, sáng mai nói chuyện tiếp.”
Sơ Tranh nghiêng đầu, thật lòng hỏi: “Không cần tôi ở cùng anh à?”
“...”
Không cần!
Phong Diên chỉ vào cổng: “Ra ngoài!”
Sơ Tranh: “...”
Sao vật nhỏ nói trở mặt là trở mặt thế!