“Bíp......”
Tiếng còi chói tai vang lên, tài xế từ trong xe thò đầu ra mắng to: “Muốn chết à! Muốn chết thì cũng đừng lao vào xe ông!!”
Liễu Mạn Mạn bừng tỉnh, cuống quít từ lòng đường bước lên vỉa hè.
Tràn ngập trong đầu cô ta là những hình ảnh trong video vừa rồi.
Những thứ kia đều là từ khi cô còn trong đoàn làm phim “Hoàng phi khuynh thành”, có kẻ đã chụp lén cô tằng tịu cùng phó đạo diễn, thậm chí còn có không ít video thân mật.
Là ai đã chơi cô một vố này?
Nếu trước kia cô ta biết mình có thể trèo lên một vị tôn Đại Phật như Tạ Chu, thì việc gì cô phải dan díu với cha phó đạo diễn chứ.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, một nam nhân như Tạ Chu, sao có thể tha thứ cho nữ nhân bên người hắn đã bị thằng đàn ông khác chung chạ.
Là ai...... Rốt cuộc là ai đã đâm sau lưng cô.
“Được biết diễn viên Cố Sơ Tranh sắp đóng vai nữ chính trong bộ phim mới “Vô Gian” của đạo diễn Dịch Phương. Bộ phim này dự kiến sẽ công chiếu vào kỳ nghỉ hè năm sau. Dù gần đây danh tiếng của Cố Sơ Tranh cũng rất nổi tiếng, nhưng Đạo diễn Dịch Phương vốn rất ít khi trọng dụng người mới, nên quả thật không biết nguyên nhân là gì mà đạo diễn Dịch Phương lại lựa chọn vị tiểu hoa đán mới này vậy? Chúng ta cùng đến phỏng vấn tìm hiểu một chút nhé.”
Liễu Mạn Mạn nhìn lên màn ảnh đang chiếu cuộc phỏng vấn, bất chợt đã nghĩ thông suốt, đáy mắt cô ta dần ngập tràn sự thù hận.
Là Cố Sơ Tranh!
-
Sơ Tranh gia nhập đoàn phim, bởi vì đoàn làm phim chiếu rạp khác với phim truyền hình, cho nên tiến độ quay phim yêu cầu vô cùng cao độ, cô gần như không có thời gian để xem tin tức bên ngoài thế nào nữa.
Mãi cho đến thời điểm sắp qua năm mới, Sơ Tranh hào phóng chi cho đoàn làm phim một khoản tiền, yêu cầu cả đoàn nghỉ.
Sơ Tranh lấy tiền cho bọn họ đốt chơi đến thế này rồi, cho dù đạo diễn là một người cuồng công việc thế nào nữa cũng không thể từ chối ý tốt này của cô.
Dù sao đoàn làm phim cũng có rất nhiều người, ai mà không muốn về nhà ăn Tết chứ?
Thế là cả đoàn làm phim đến hai mươi chín Tết rốt cuộc cũng được phóng thích.
Mọi người trong đoàn làm phim đều muôn phần cảm kích vị bại gia chi tử Sơ Tranh này, giờ bọn họ chỉ hi vọng hàng năm đều có thể gặp phải phú hào quê mùa như thế này mà thôi. Đoàn làm phim mỗi ngày làm việc đều là tốn cả đống tiền, nhỡ như bất hạnh thời gian quay phim lại vào đúng lúc lễ Tết, chẳng cần phải nghĩ cũng biết sẽ không có khả năng về được nhà ăn Tết luôn.
“Thôi xong, không mua được vé, mọi người có mua được không?”
“Tôi cũng không mua được, đang tính có thể về nhà ăn Tết, xem ra bây giờ phải ở lại ngâm nước nóng thôi......”
“Thôi không sao, có thời gian nghỉ ngơi cũng là tốt lắm rồi.”
Đoàn nhân viên công tác tìm kiếm tất cả mọi chỗ có thể mua được vé tàu xe về nhà, có điều đến lúc này rồi mà còn có thể mua được vé, thì có khi là phải đánh đổi bằng may mắn cả một năm quá.
“Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?” Đạo diễn không biết từ chỗ nào hiện ra.
“Cũng xong xuôi rồi.”
“Gần đây mọi người đã phải vất vả rồi, tôi muốn mời mọi người ăn một bữa cơm.” Đạo diễn phất tay: “Mọi người về khách sạn cầm theo hành lý nhé, cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ đi thẳng ra sân bay.”
Nhân viên công tác: “!!!”
“Đạo diễn, ra sân bay làm gì?” Có nhân viên hỏi.
Đạo diễn chỉ cười thần bí: “Sơ Tranh đã bao hết máy bay bay về cho mọi người rồi.”
Nhân viên công tác: “!!!”
Đại gia a!!
Quả nhiên bọn họ không tài nào hiểu nổi thế giới của người có tiền mà!
Trong khi những người khác còn đang khóc lóc tranh giành vé tàu xe, bọn họ đã ngồi thoải mái trên máy bay bay về nhà.
# Nữ chính đẳng cấp số một, bao toàn bộ máy bay đưa nhân viên đoàn làm phim về nhà #
Có một nhân viên bỗng phát lên Weibo tin này, hotsearch này chỉ mới chốc lát đã được người ta đẩy lên top.
[ Tiểu Điềm Điềm của Sơ Tranh Tiểu tỷ tỷ: Bóc tem, nữ thần lại đốt tiền rồi a.]
[ Cố Tổng Tiểu Tô Cute: A a a, gần đây Cố tổng lẫn tiểu Tô cute đều đang quay phim, chẳng có hình ảnh chung nào, ta đã xem đi xem lại “Minh tinh đại khiêu chiến” mấy chục lượt rồi, cầu cẩu lương cho chó ăn a!!]
[ Lá Cây Bay: Lầu trên phát rồ rồi, nữ thần nhiều tiền quá, cầu bao nuôi a.]
[ Tầm Phương: Không thể nào, Cố tổng của chúng ta chỉ bao nuôi Tô cute mà thôi.]
[ Nhân Viên Ánh Sáng Của Đoàn Làm Phim Nào Đó Đó: Bật mí nè! Quả thật chúng tôi có thể nghỉ Tết cũng là nhờ cô Cố chi tiền thêm đó, nếu không tên đạo diễn cuồng công việc kia chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng tôi a! @Dịch Phương ]
[ Nhân Viên Đạo Cụ Của Đoàn Làm Phim Nào Đó Đó: Cô Cố là người đáng yêu nhất trên thế giới này!]
Cái “Đoàn Làm Phim Nào Đó Đó” này mọi người không cần đoán cũng biết là ai.
Đạo diễn Dịch Phương bị @ tag nhiều lần, cũng bèn đáp lại, nhưng cuối cùng lại thành lời tuyên truyền cho phim mới, sẵn tiện lợi dụng độ hot của chuyện này luôn.
[ Đám người:......]
Đạo diễn đúng là đạo diễn, cái chuyện quảng cáo miễn phí thế này mà cũng làm được, đúng là không thể không phục a!
Hotsearch về người khác thì chính là đủ các loại chuyện xấu, hotsearch về Sơ Tranh thì lại toàn chuyện tán gia bại sản.
Đám con dân mạng quả thật rất tò mò muốn đào ra xem Sơ Tranh đến cùng là thiên kim tiểu thư của gia tộc nào.
Nhưng bọn họ lại phát hiện, hiện tại trên mạng tin tức liên quan đến cô, ngoại trừ chút thông tin giới thiệu được công khai, còn lại đến cả tiếng gió cũng không tra được gì.
【 Chị gái nhỏ yên tâm, chỉ cần chị cố gắng phá của, em sẽ bảo hộ chị chu đáo a!】 Vương giả hào hứng cam đoan với Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “......”
Ai thèm cái đồ cùi bắp như ngươi bảo hộ chứ.
【......】
-
Sơ Tranh trở lại thành phố thì đã là hơn 11h khuya đêm 30 Tết, chỉ chốc nữa là qua năm mới.
Sơ Tranh vừa về đến biệt thự, thì bắt gặp một người đang đứng bên ngoài.
“Cô về rồi?” Tô Tửu đội mũ, quấn khăn quàng cổ kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt long lanh, trông thấy cô, con ngươi anh đều như sáng lên.
“Sao lại tới đây?” Cô đâu có gọi điện cho hắn đến đây đâu?
“Cùng cô ăn Tết a.” Tô Tửu kéo khăn quàng cổ xuống lộ ra cả khuôn mặt, thở một hơi: “Lạnh quá, có thể vào trong rồi nói tiếp không?”
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn anh mấy giây, rồi mở cửa đi vào.
Tô Tửu thuần thục đổi giày, bật điều hòa trong phòng: “Cô ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Tôi làm cho cô nhé?” Tô Tửu cởi áo khoác, xắn tay áo len bên trong lên, đi về hướng phòng bếp: “Cô muốn ăn gì?”
Anh nhanh nhẹn mở tủ lạnh ra, sắc mặt chợt cứng đờ, trong tủ lạnh trống không. Tô Tửu mở ngăn phía dưới ra, cuối cùng cũng tìm được một ít thực phẩm.
Tô Tửu làm bò bít tết, bởi vì đồ ăn có hạn, anh cũng không làm được cái gì quá phong phú.
Làm xong bò bít tết, anh bưng đĩa đi ra phòng khách, đặt ở trước mặt Sơ Tranh: “Cố tổng, cô có rượu không?”
“Uống rượu không tốt.” Sơ Tranh nhàn nhạt trả lời.
“Hôm nay là giao thừa, uống một chút cũng không sao mà.” Tô Tửu nhu thuận nài nỉ: “Uống một chút nhé.”
Sơ Tranh lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không có.”
......
Tô Tửu ngẫm lại tủ lạnh và phòng bếp trống rỗng của cô, không có rượu cũng là điều dễ hiểu, sớm biết vậy anh đã tự mình mang theo rồi.
“Kia...... Không uống vậy.” Tô Tửu chép miệng “ầy” một tiếng, anh ngồi xếp bằng trên mặt đất trải thảm nhung cắt bò bít tết cho Sơ Tranh, cắt gọn gàng rồi mới đưa cho cô ăn.
“Ăn ngon không?”
“Ừ.”
Tô Tửu lộ ra nụ cười xán lạn, cứ như trẻ nhỏ được khích lệ vậy: “Nguyên liệu nấu ăn lần này không được đầy đủ, nếu không sẽ còn ngon hơn nữa đó, lần sau tôi lại làm cho cô ăn được không?”
Sơ Tranh không đáp, ánh mắt như có thâm ý khác nhìn Tô Tửu.
Tô Tửu nghiêng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn lại, chờ một câu trả lời từ cô.
Nhưng Sơ Tranh chỉ cúi đầu ăn tiếp, Tô Tửu mím môi, đôi mắt sắc lạnh chợt sa sầm lại, bàn tay đang cầm con dao bất giác siết chặt.
Một lát sau, anh khẽ rũ hàng mi, ngăn trở lại mọi cảm xúc nơi đáy mắt.
Ăn xong bò bít tết, Tô Tửu mang đĩa vào phòng bếp rửa sạch, lúc đi ra, đúng lúc là thời điểm đếm ngược sang năm mới.
Anh cuốn lấy người Sơ Tranh, ôm lấy cánh tay cô, Sơ Tranh muốn giật tay ra, Tô Tửu bèn ôm càng chặt hơn.
Năm......
Bốn......
Ba......
Hai......
Một......
Chúc mừng năm mới......
Bờ môi Tô Tửu rơi xuống gương mặt Sơ Tranh, khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, chỉ mới chạm nhẹ đã rời đi.
Thanh âm của anh vang lên theo: “Đây là năm đầu tiên chúng ta ở cùng nhau, tôi muốn sau này, mỗi một năm mới, tôi đều có thể trải qua cùng cô.”