Edit & Beta: Sa Nhi - Shadowysady
Tô Tửu cẩn thận quan sát sắc mặt Sơ Tranh, thế nhưng chỉ nhận lại sự thất vọng, khuôn mặt Sơ Tranh vẫn thản nhiên không mảy may gợn sóng, cứ như mọi lời anh vừa nói, với cô mà nói, cũng chỉ bình thản như hỏi cô muốn ăn gì uống gì mà thôi.
“Tùy.”
Tô Tửu: “......”
Tùy là ý đã đồng ý sao? Hay chỉ là đáp lời qua loa vậy.
“Trên tầng có phòng, cứ tự chọn.” Sơ Tranh đứng dậy: “Ngủ ngon.”
Tô Tửu vội vàng chạy theo: “Tôi sợ lắm, tôi muốn ngủ với cô, tôi sẽ ngoan không cựa loạn đâu.”
“Anh không cựa loạn?” Tên gà bệnh này quên là mình đã làm gì rồi à, ai cho hắn dũng khí nói trắng trợn như vậy!
“......” Tô Tửu cũng kịp nhớ tới lúc trước khi quay “Minh tinh đại khiêu chiến”, anh không hiểu sao mà lại lăn đến ôm cứng lấy cô.
Tô Tửu quấn lấy Sơ Tranh, Sơ Tranh bị làm phiền đến nhức đầu, lúc lên lầu, cô thẳng tay nhốt hắn vào một phòng, còn thuận tiện khóa cửa lại.
Tô Tửu gõ cửa gọi cô ời ời.
Không nghe thấy.
Không nghe thấy.
Không nghe thấy gì hết.
Sơ Tranh vừa mặc niệm vừa nhanh chân trở về phòng mình.
Ngay sau đó là tiếng chuông không ngừng báo có điện thoại gọi tới, Sơ Tranh thiếu điều muốn bóp chết hắn, có khi phải tịch thu điện thoại mới được! Lần sau phải chú ý!
[ Tô Tửu: Trong phòng này không có chăn.]
Gọi điện không có hồi âm, Tô Tửu liền gửi nhắn tin.
[ Sơ Tranh: Không có khả năng.]
Con gà rù này định lừa cô chắc, không có cửa đâu!
[ Tô Tửu: Không có thật mà, cô nhìn đi.]
Tô Tửu gửi ảnh sang, trên giường trong phòng, xác thực không có chăn.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút rồi đi tới cửa phòng Tô Tửu bên kia, cô mở cửa phòng, Tô Tửu đang cầm di động của mình, trên mặt tràn đầy hoang mang lại có phần bất lực đứng ngay trước cửa.
Sơ Tranh giật phắt một cái cướp lấy điện thoại của anh, nhanh nhẹn đóng cửa lại: “Điều hòa bật ấm rồi, lạnh không chết được.”
Tô Tửu ngẩn ra đứng giữa căn phòng.
Mình đây là bị giam lại rồi sao?!
Tô Tửu nhìn về phía cửa phòng, lại nhìn xuống đôi tay trống rỗng của mình —— Rõ ràng là thế rồi!
Đầu Tô Tửu chống vào cửa phòng, thất vọng suy sụp.
Không được!
Anh còn chưa nghĩ giam cô thì thôi, làm sao mình đã bị giamngược lại rồi?
Tô Tửu quay đầu nhìn cửa sổ, phía dưới cửa sổ tầng này có một bậc gờ tường, đây chỉ là thiết kế trang trí của biệt thự, nhưng gờ tường này lại nối liền sang cửa sổ căn phòng bên cạnh.
Tô Tửu ngó xuống nhìn, trên mặt đất đầy đất tuyết là đống chăn mền lẻ loi trơ trọi bị anh ném xuống.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi tới, lạnh đến thấu xương.
-
Sơ Tranh tắm rửa xong ra đang chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng từ cửa sổ bên cạnh phát ra tiếng gõ rất nhỏ.
Tiếng động kia vang lên trong khung cảnh yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng.
Sơ Tranh buộc lại dây áo ngủ, bước tới kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa sổ, Tô Tửu đang đứng ngay bên ngoài.
Sơ Tranh: “......” Thua! Xem ra còn phải khóa cả cửa sổ nữa!
Cô mở khóa cửa sổ ra, gió lạnh ngay lập tức ập vào, sắc mặt Tô Tửu lạnh cóng đến tím tái, vô cùng đáng thương ngước nhìn cô.
Mái tóc mềm mại bị gió thổi rối tung, cứ như đã bị người ta chà đạp vậy.
Sơ Tranh đưa tay ghìm lại đầu hắn: “Anh muốn chết có thể nói thẳng với tôi.”
Bà đây tình nguyện cống hiến sức lực bóp chết ngươi.
“Tôi muốn cô.”
Sơ Tranh nghiêm túc ấn giữ đầu hắn, có hơi lạnh, không sờ dễ chịu như trước nữa.
“Tôi sắp ngã xuống mất.” Tay Tô Tửu run rẩy, đã đứng không vững,cô ấy còn ấn lấy mình.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì chuyển bàn tay đang ấn trên đầu xuống ngửa ra trước mặt anh, Tô Tửu lập tức nở nụ cười, đặt bàn tay lạnh buốt của mình vào trong lòng bàn tay cô.
Sơ Tranh dùng sức kéo Tô Tửu vào phòng, Tô Tửu lạnh như một khối băng cứ như vậy ngã thẳng vào trong ngực cô, Sơ Tranh một tay ôm Tô Tửu, một tay đóng chặt cửa sổ lại.
Toàn thânTô Tửu lạnh cứng, thân thể anh run rẩy nhè nhẹ, Sơ Tranh bèn mang Tô Tửu vào phòng tắm, nhường cho anh ngâm rửa.
“Cô không đuổi tôi ra sao?” Tô Tửu đứng trước bồn tắm lớn, cẩn thận hỏi lại.
“Tôi không muốn ngày mai cảnh sát tới tận cửa tìm mình uống trà đâu.”
Sơ Tranh nói xong liền đi ra ngoài, cửa phòng tắm đóng lại, Tô Tửu dựa vào bồn tắm lớn cười rộ lên, anh cởi y phục xuống bước vào, nước nóng nhanh chóng xua tan đi khí lạnh trên thân.
Sơ Tranh đứng trước cửa sổ, cô cúi xuống nhìn, quả nhiên không chút nào ngoài ý muốn trông thấy đống chăn mền trên mặt đất, phía trên đã bị phủ một lớp tuyết, đoán chừng đến sáng ngày mai là sẽ không còn thấy gì nữa.
Cô trầm mặc đứng bất động gần một phút, cuối cùng kéo rèm, quay lại giường. Cô nghiêng người vừa nằm vừa xem những tin nhắn chúc mừng năm mới của người khác trên điện thoại.
Ngay vào lúc cô đang xem đến xuất thần, một thân thể ấm áp từ phía sau ôm lấy cô, giọng nói trong trẻo của chàng trai vang lên: “Cố tổng, chúc mừng năm mới.”
Sơ Tranh xoay người đẩy tay anh ra, anh lại thuận thế tiến cả người vào trong lòng cô.
Sơ Tranh: “......”
“Cố tổng ngủ ngon.”
Sơ Tranh siết chặt di động, gần ba giây sau, tay cô bỗng chuyển sang đặt trên đầu Tô Tửu, xem xét nắn bóp trên đầu hắn một chút.....
Thôi vậy.
Không nên so đo với con gà rù này, thế thì mình còn gì là phong độ.
Sơ Tranh tự an ủi bản thân, tiếp tục xem điện thoại của mình, hô hấp của chàng trai nhẹ nhàng khe khẽ, tay khoác lên hông của cô, tướng ngủ vô cùng an yên.
Đổi lại hắn mà là con gái, khẳng định đến trong sạch cũng chẳng còn mà giữ.
Đáng tiếc......
-
Tô Tửu là bị tiếng pháo nổ đánh thức, trong thành phố không cho phép đốt pháo hoa, nhưng luôn có những người thích làm theo tập tục đã truyền lại cả ngàn năm này.
Sơ Tranh cũng bị âm thanh ồn ào kia đánh thức, cô kéo chăn lên trên đầu mình che lại, muốn ngăn cản âm thanh đáng ghét kia lại.
Đến một giấc cũng không thể yên ổn ngủ được là sao, phiền chết đi được!
Tô Tửu buồn cười ôm cô vào trong ngực, đưa tay che lại lỗ tai cho cô.
Tiếng động bên ngoài dần dần ngừng lại, Tô Tửu cúi nhìn người trong ngực mình, thiếu nữ từ từ nhắm lại hai mắt, dán cả khuôn mặt lên lồng ngực anh.
Hô hấp Tô Tửu chợt ngưng trệ, ngón tay từ dưới tai Sơ Tranh trượt dần lên khuôn mặt, rồi ngập ngừng dừng lại trên khóe môi của cô.
Anh hơi buông cô ra một chút rồi chậm rãi cúi đầu xuống, chóp mũi anh chạm đến chóp mũi của cô, hô hấp giao hòa, cánh môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn ngủi.
Thình thịch thình thịch ——
Tô Tửu nghe được tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Anh nhìn cô gái đang gần trong gang tấc, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, rồi dán đôi môi lên cánh môi phấn nộn kia.
Quả thật giống hệt như trong tưởng tượng của anh, môi cô mềm mại như bông, hương thơm đặc thù của thiếu nữ xâm nhập thẳng vào đại não Tô Tửu, mỗi một lỗ chân lông tựa như cũng đang run rẩy theo.
Tô Tửu như tên trộm bị chột dạ, chỉ dám hôn trộm cô một cái rồi lại nhanh chóng rút lui, nhịp tim anh đập dồn dập như sấm, thậm chí cũng không dám nhìn lại người trong ngực lần nữa.
Anh không biết Sơ Tranh sẽ tỉnh lúc nào, cứ ôm cô nằm như vậy một lúc lâu rồi mới đứng dậy xuống lầu.
Lúc Sơ Tranh tỉnh lại, Tô Tửu đã làm xong bữa sáng đang chờ cô.
“Anh không cần làm những thứ này.” Sơ Tranh hờ hững nói.
Tô Tửu đưa cho cô ly sữa bò, ngoan ngoãn tiếp lời: “Tôi tự nguyện làm bữa sáng cho cô...... Cố tổng chê tôi làm đồ ăn không nổi sao?”
Anh lộ ra thần sắc thấp thỏm chờ mong, cứ như đang đứng trước bước ngoặt cả đời người vậy.
“...... Rất ngon.”
Tô Tửu âm thầm thở phào, ngồi xuống đối diện với Sơ Tranh.
Sơ Trang lướt điện thoại, thấy không ngừng nhảy ra tin tức @ nhắc đến cô.
Tình huống như vậy cũng thường xuyên xảy ra, Sơ Tranh cũng không định để ý. Ai ngờ lúc ngón tay cô lướt qua, lại không cẩn thận nhấn vào màn hình, lập tức liền click vào tin tức.
Ngón tay Sơ Tranh hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía người đối diện.
“Tô Tửu?”
Tô Tửu ngẩng đầu, hướng về cô mỉm cười.
“Đây là anh đăng?” Sơ Tranh quay điện thoại về phía Tô Tửu.
Trên màn hình điện thoại, là một đầu tin trên Weibo.
Tô Tửu V: Lễ vật năm mới. [ Ảnh ]
Ảnh đính kèm là đôi bàn tay đang đan vào nhau, Sơ Tranh có thể nhận ra đây chính là tay mình, bức ảnh này chụp lúc nào cô hoàn toàn không có ấn tượng, thế nên khẳng định là buổi sáng hôm nay Tô Tửu đã chụp lén.
Tô Tửu đứng lên, khuôn mặt hốt hoảng lục tìm di động của mình: “Tôi...... Để tôi xóa.”
Sơ Tranh nhìn hắn mấy giây, ném điện thoại ra chỗ khác, nói: “Không cần.”
Đăng cũng đã đăng từ lâu, ai Screenshots đã sớm Screenshots*, giờ xóa thì cũng có làm được gì, bày đặt làm trò.
(*chụp lại màn hình)