Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 484: Chương 484: Nữ Vương Huyết Tộc (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Lâu đài cổ.

Hạ Từ có chút không tập trung tinh thần đi tới đi lui.

“Hạ Từ đại nhân.”

Huyết tộc từ bên ngoài tiến vào, Hạ Từ không đợi đối phương tới, tự mình đi qua: “Thế nào rồi?”

“Hạ Từ đại nhân...” Sắc mặt Huyết tộc không tốt lắm: “Không có tin tức gì.”

“Sao lại không có tin tức?” Hạ Từ tức giận: “Các ngươi làm việc kiểu gì vậy?”

“Hạ Từ đại nhân.” Huyết tộc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Khả năng duy nhất chính là, Huyết tộc phái đi đã...”

Chết rồi.

Bằng không thì sao lại không có tin tức gì truyền về.

“Phế vật!”

Hạ Từ tức giận mắng to.

“Mới sáng sớm, sao thế?”

“Thân vương đại nhân.” Huyết tộc lập tức hành lễ.

Hạ Từ thu liễm vẻ giận dữ trên mặt, phất tay để Huyết tộc lui xuống.

Cô ta giẫm lên bậc thang: “Đại nhân, Huyết tộc em phái đi, đều đã mất liên hệ, khả năng... thất bại.”

Carlo mặc đồ ở nhà, vạt áo nửa mở, lộ ra lồng ngực rắn chắc hữu lực của y.

Carlo giơ tay, xoa lên mặt Hạ Từ, vừa thân mật lại vừa mập mờ: “Tốt xấu gì cô ta cũng là nữ vương điện hạ, cho dù cùng đường mạt lộ, thì cũng sẽ có những bản lĩnh mà chúng ta không nghĩ tới, Hạ Từ, ta từng dạy em, không nên xem thường cô ta.”

Tay Huyết tộc lạnh buốt, Hạ Từ là nhân loại, nên không nhịn được rùng mình một cái.

“Em...”

Carlo nắm cằm Hạ Từ, hơi nâng lên: “Em cảm thấy mình ở bên cạnh cô ta lâu như vậy, liền tự cho rằng mình hiểu rất rõ cô ta sao?”

“Đại nhân...”

Đầu ngón tay Carlo đè ép môi cô ta: “Lần trước chúng ta có thể thành công, chính là bởi vì cô ta quá tín nhiệm em, kế tiếp sẽ không dễ dàng như vậy.”

Carlo nghiêng người qua, tiến đến chỗ cổ Hạ Từ.

Đầu ngón tay lạnh buốt tái nhợt đẩy mái tóc đang rủ xuống của Hạ Từ ra, răng nanh lộ ra, cắn vào cổ cô ra.

Thân thể Hạ Từ hơi run rẩy, mềm nhũn trong ngực Carlo.

Ánh mắt cô ta gần như si mê nhìn Carlo.

Giây lát, Carlo buông cô ta ra, lẩm bẩm bên tai cô ta: “Ta không hi vọng cô ta xuất hiện, hiểu chưa?”

“Hạ Từ hiểu rồi.”

Hạ Từ quay người rời đi, khi cô ta đi xuống phía dưới, Carlo gọi cô ta lại.

“Em hối hận không?”

“Đại nhân, Hạ Từ không hối hận, ngài mới là người Hạ Từ nguyện ý đi theo.”

Carlo cười nhẹ một tiếng: “Đi đi.”

...

Sơ Tranh giải quyết xong một nhóm Huyết tộc, bực bội đạp bụi cỏ một cước.

Có chịu thôi đi không!

Chó điên ngày nào cũng đến!

Ngày nào cũng đến!

Ngày nào cũng đến!!

Đến cũng coi như xong.

Còn phái loại hàng đần độn này, tốt xấu gì ta cũng là một nữ vương... nữ vương tiền nhiệm cũng là nữ vương.

Xem thường ai chứ!

Chó chết!

Sơ Tranh càng nghĩ càng giận, lại đạp một cước, bụi cỏ vang lên tiếng ào ào.

Thiếu niên đứng ở bên cạnh, trên gương mặt còn chút trẻ con, lộ vẻ trầm ổn không phù hợp với độ tuổi của hắn: “Cô đắc tội với Huyết tộc?”

“Không có.” Sơ Tranh trấn định thu chân lại.

“Vậy sao bọn chúng lại tới giết cô?”

Đây đã là nhóm Huyết tộc thứ năm.

Phải muốn cô chết đến cỡ nào, thì mới có thể liên tiếp phái Huyết tộc tới.

Sơ Tranh nghĩ nghĩ: “Ghen ghét với dung mạo xinh đẹp của tôi.”

Khóe miệng Chức Không co giật một chút: “Huyết tộc không nhàm chán như vậy.”

“Bọn họ chính là nhàm chán như vậy.” Sơ Tranh chắc chắn, ngừng một chút, rồi dữ dằn nói: “Anh là Huyết tộc hay tôi là Huyết tộc?”

Anh thật sự cho rằng Huyết tộc không tẻ nhạt chắc?

Huyết tộc mà nhàm chán lên thì anh căn bản không tưởng tượng ra nổi.

Chức Không quyết định không so đo với Sơ Tranh nữa.

Hắn đi sang bên cạnh, leo lên cây, nhìn ra phía mặt biển xa xa.

Sơ Tranh đứng trong bóng tối, níu lấy lá cây bên cạnh, chỉ qua một lát, lá cây liền rụng đầy đất.

“Cô muốn đi theo tôi tới khi nào?”

“Nếu tôi không đi theo anh, thì anh đã sớm chết rồi.” Sơ Tranh vừa kéo lá cây, vừa mặt đơ nghiêm túc trả lời.

“...” Chức Không nghĩ tới những thứ đồ ăn mấy ngày nay mình ăn, trầm mặc không phản bác.

Nhưng đáy lòng Chức Không vẫn cảm thấy, cô đang xem mình như thức ăn dự trữ mà nuôi.

Soạt --

Chức Không thất thần, dưới chân đạp hụt.

Thân thể không theo khống chế rơi xuống phía dưới, một đường lăn đến cuối cùng.

Bàn tay và đầu gối đều đau rát.

Chức Không ngước mắt nhìn lên, nữ sinh đứng ở phía trên, rũ mắt nhìn hắn.

Ánh mắt kia băng lãnh đến không chút chập chùng, giống như đang nhìn một vật râu ria.

Cảm giác đau rát trên bàn tay truyền đến, khiến cho Chức Không hoàn hồn.

Hắn giơ tay lên nhìn một chút.

Bàn tay bị cọ đến rách da, đang chảy máu.

Chức Không hơi cuồng loạn, ngay lập tức cắt một miếng vải, buộc chặt vết thương lại.

Trên đảo Tử Vong có rất nhiều Huyết tộc, mùi máu tươi rất dễ dàng dẫn Huyết tộc tới.

Sạt sạt sạt --

Bên trái rừng cây, một trận âm thanh sàn sạt vang lên.

Cỏ cây bị ép cong, có thứ gì đó nhanh chóng chạy qua phía bên này.

Một khắc sau, một thân ảnh to lớn vụt ra, xông thẳng về phía hắn.

Chức Không bị Huyết tộc đụng ngã xuống đất, móng vuốt sắc bén đè bả vai hắn lại.

Răng nanh của Huyết tộc hiển lộ trước mắt hắn, trong con ngươi màu đỏ, tràn đầy hưng phấn và thèm thuồng.

Chức Không tỉnh táo sờ được đao của mình, nắm chặt, rạch ngang một đường.

Xì xì xì --

Huyết tộc bị đau, buông Chức Không ra.

Vết thương trên phần bụng, bốc lên từng trận khói đen.

Cực kỳ giống tình huống khi bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt.

Gã phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn Chức Không, càng thêm hung ác.

Khốn kiếp!

Nhân loại này cũng dám làm mình bị thương.

Gã muốn hút khô máu của hắn.

Rồi đem thi thể hắn cho cá mập ăn!

Chức Không cầm đao lui lại, ánh mắt quét qua phía trên.

Nữ sinh kia an tĩnh đứng ở trên đó, gió làm lay động áo choàng cô, giương lên một độ cong nho nhỏ.

Trên người cô có một cỗ khí thế của vương giả, làm cho người ta thần phục, ngưỡng vọng.

Giống như cô vừa sinh ra liền đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống chúng sinh.

Chức Không thu tầm mắt lại.

Chuyên tâm đối phó với Huyết tộc trước mặt.

Huyết tộc này so với những người lúc trước hắn gặp còn cường đại hơn, Chức Không liên tiếp bị Huyết tộc quăng ngã xuống đất hai lần.

Hắn nắm lấy đao, chậm rãi đứng lên.

Huyết tộc dường như cũng muốn chơi, không lập tức chế phục hắn, mà là chơi đùa với hắn.

“Cần tôi cứu anh không?”

Thanh âm mát lạnh của nữ sinh bỗng nhiên bay xuống.

Chức Không theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, cô vẫn đứng ở chỗ đó, không xê dịch nửa phần.

Chức Không cắn chặt răng: “Không cần.”

Nợ ân tình của Huyết tộc.

Hắn có thể dùng cái gì để trả?

Huyết tộc sớm đã nhìn thấy Sơ Tranh, nhưng chỉ phát hiện khí tức trên người cô không đúng lắm, hơn nữa cô cũng không có ý nhúng tay vào, cho nên Huyết tộc liền không quan tâm đến cô.

Sơ Tranh lên tiếng, Huyết tộc còn cảnh giác một phen.

Kết quả cô chỉ hỏi một câu như vậy, sau đó... không có sau đó nữa.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô cứ như vậy đứng nhìn thẻ người tốt bị Huyết tộc bắt nạt, thích hợp sao? 】 Vương Giả gào thét không thôi.

Sơ Tranh đúng lý hợp tình: Không để hắn nhìn xem Huyết tộc bên ngoài đáng sợ đến bao nhiêu, thì làm sao hắn biết ta tốt được?

【...】 Thẻ người tốt thật sự là số đen tám kiếp, mới gặp phải cô!

Trong chớp nhoáng, Vương Giả chợt nghĩ đến cái gì đó.

【 Tiểu tỷ tỷ, có phải Huyết tộc này do cô tìm đến không? 】

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: Ta là loại người này sao?

【 Đúng thế. 】 Giọng điệu kiên định lại chắc chắn.

Vương Giả hoàn toàn không nghi ngờ, tiểu tỷ tỷ nhà nó thật sự làm được loại chuyện phát rồ này.

Sơ Tranh:...

Tuyệt không tin tưởng người khác.

Huyết tộc này không hề có một chút quan hệ nào với ta.

【...】 Vương Giả lý trí bảo trì thái độ hoài nghi.

Không thể tin tiểu tỷ tỷ.

Tin ai cũng không thể tin cô.

Tất cả đều là hố!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.