Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!
Huyết tộc Giáp Ất Bính sầu mi khổ kiểm rời đi.
“Các ngươi...”
“Đại nhân, chúng ta lập tức đi liền!!”
Huyết tộc Giáp Ất Bính chạy nhanh, đảo mắt liền biến mất trong rừng.
Sơ Tranh: “...”
Ta muốn các ngươi mang đám người bị bắt tới này đi.
Ném ở chỗ này cản đường.
Bốn người bị bắt lưu lại ngay tại chỗ, dồn dập hoảng sợ trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Trong này có một nữ sinh, chính là người lần trước gặp phải.
Những ngày này chơi đùa quá sức, váy bồng bồng cũng đã rách rưới, sắp không nhìn được màu sắc ban đầu nữa rồi.
Nhìn có vẻ khá đáng thương.
Thế là Sơ Tranh quả quyết phân phó Tô Cực: “Ném bọn chúng ra.”
“Đại nhân... Không thể để lại sao?” Tô Cực thăm dò hỏi: “Đã bắt về rồi.”
Tô Lê yên lặng nhìn hắn, một đôi mắt trợn lên cực lớn, sương mù mông lung, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, nho nhỏ một cục.
Ánh mắt Tô Cực quét đến, đột nhiên hơi sửng sốt.
Giọng điệu Sơ Tranh không kiên nhẫn: “Ném ra.”
“... Vâng.” Tô cực không dám trái lời Sơ Tranh, chỉ có thể tiếc nuối dưới đáy lòng.
Nhưng ngẫm lại, những người này cũng không thể tùy tiện động vào, vẫn nên ném ra mới tốt.
Hắn ném hết bốn người kia ra, xấu xa không cởi trói cho bọn họ.
Nhưng Tô Lê đi theo phía sau hắn, thấy hắn chỉ ném người ở đó, yếu ớt như ruồi muỗi nói: “Anh không thả bọn họ ra, bọn họ sẽ bị Huyết tộc khác...”
“Vậy cô có muốn đi cùng bọn họ không?” Tô Cực cười xấu xa.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Lê tái đi, xoay người chạy về.
“Đồ hèn nhát.”
Giọng nói của Tô Cực từ rất xa bay tới.
...
Huyết tộc Giáp Ất Bính chật vật ôm mấy con cá trở về, Sơ Tranh ban thưởng nước hoa tường vi cho bọn họ.
Sơ Tranh cầm cá đã nướng chín, đi đến bên thiếu niên: “Ăn.”
Thiếu niên quá đói, không làm ra vẻ.
Động tác của hắn không tính là ưu nhã lắm, nhưng vì thiếu niên quá đẹp, nên cho dù làm ra động tác thô lỗ, có giá trị nhan sắc thêm điểm, cũng lộ ra phá lệ đẹp đẽ.
Quả nhiên người đẹp làm cái gì cũng đẹp.
Một con cá rất nhanh hết sạch, Sơ Tranh lại cầm thêm một con tới.
Cô ngồi ở bên cạnh, nhìn thiếu niên ăn.
Thiếu niên ăn xong con thứ hai, lau miệng: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Tôi có phải là người tốt không.” Sơ Tranh lập tức hỏi hắn.
Thiếu niên không đáp, mượn ánh lửa yếu ớt, đánh giá nữ sinh đối diện.
Cô đưa lưng về phía ngọn lửa, ngọn lửa bao xung quanh cô, phác hoạ ra một vầng sáng nhạt nhẽo.
Đây là Huyết tộc...
Nửa ngày sau, hắn nói: “Cô là Huyết tộc, không phải là người.”
Sơ Tranh: “...”
Luôn cảm thấy thẻ người tốt đang mắng ta!
“Huyết tộc cũng có Huyết tộc tốt.” Ví dụ như ta đây, người tốt giống như ta đốt đèn lồng cũng không tìm ra đâu.
【...】 Ta cũng cảm thấy vậy.
Dưới ánh lửa, sườn mặt của thiếu niên như dát lên một tầng sáng ấm áp, ngữ điệu của hắn có mấy phần cổ quái: “Cô nói mình?”
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
Đúng đúng, chính là ta nha.
Người tốt!
Tuyệt đối là người tốt!
“Huyết tộc chỉ biết thương tổn nhân loại.” Giọng nói của thiếu niên hơi trầm xuống, cất giấu ẩn ẩn hận ý: “Vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, các người đều giống như nhau.”
“Huyết tộc hút máu, cũng giống như nhân loại ăn thịt.” Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh trình bày: “Những miếng thịt nhân loại ăn, không phải cũng là của sinh mệnh đang sống sờ sờ sao?”
Chỉ bởi vì nhân loại có trí tuệ biết nói chuyện, nên Huyết tộc đi săn chính là tội ác tày trời?
Vậy nhân loại đi săn động vật thì sao?
Lúc bọn họ đuổi cùng giết tuyệt động vật, thì có khác gì Huyết tộc đâu?
Ở trong mắt động vật, nhân loại cũng tội ác tày trời như thế.
Động vật không thể nói chuyện, không thể lên án về những thương tổn chúng phải chịu, thế là nhân loại liền cảm thấy bọn họ chẳng làm gì cả.
Mặt mày Sơ Tranh buông xuống: “Chúng ta chỉ là chủng tộc khác biệt.”
Thiếu niên siết chặt hai tay, móng tay bóp lấy lòng bàn tay, đáy mắt giống như có phong vân nổi sóng.
Giây lát, hắn mở miệng hỏi: “Nếu cô là người tốt, vậy cô có thể thả tôi đi không?”
Sơ Tranh không rõ ý vị hỏi: “Anh cứ muốn rời đi như thế?”
Thiếu niên nhấp môi dưới: “Chúng ta vốn không phải là người trên cùng một con đường.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Vậy anh đi đi.”
Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Thiếu niên hơi sửng sốt.
Cô... cứ như vậy mà thả mình đi?
Thiếu niên cảnh giác xác nhận: “Cô thật sự thả tôi đi?”
“Không phải anh nói tôi thả anh đi, anh sẽ cảm thấy tôi là người tốt sao?” Sơ Tranh thập phần bình tĩnh: “Anh có thể đi.”
【... Tiểu tỷ tỷ cô xác định sao? Nếu bây giờ hắn rời đi, sẽ bị Huyết tộc công kích, bị Huyết tộc công kích sẽ dẫn đến thân thể hắn bị thương, thân thể bị thương sẽ làm cho tâm hồn hắc hóa, tiểu tỷ tỷ cô đừng có phát rồ lên được không? 】
Trước đó còn nói tuyệt đối không để hắn chạy.
Bây giờ lại cho hắn đi rồi?
Cô không thể nói lời giữ lời một lần được hả?
Sơ Tranh không để ý tới Vương Giả gào thét.
Thiếu niên đứng lên, hắn hỏi: “Tôi... Vũ khí của tôi có thể trả lại cho tôi không?”
“Tô Lê.” Sơ Tranh kêu một tiếng.
“Hả.” Tô Lê đang gặm cá nướng, hấp tấp chạy tới.
“Đưa đao cho hắn.”
Cậy đao kia không có vỏ, Sơ Tranh căn bản không thể chạm vào.
Tô Cực cũng là Huyết tộc, cho nên chỉ có Tô Lê là nhân loại mới có thể bảo quản.
“A a a.” Tô Lê lấy cây đao kia ra.
Thiếu niên nhìn Sơ Tranh, lại nhìn con ngươi quay tròn chuyển động của Tô Lê, hơi chần chờ, cầm lại đao của mình.
Vũ khí trong tay, đáy lòng thiếu niên an tâm hơn không ít.
“... Cảm ơn.”
Hắn thấp giọng nói cảm ơn, sau đó dứt khoát quay người đi vào trong bóng tối.
“Này, hắn muốn đi đâu?” Giọng nói kinh ngạc của Tô Lê vang lên.
“Ăn cơm mà cũng không chặn nổi cái miệng của cô à?”
“... Một mình hắn, có thể gặp nguy hiểm không?” Thanh âm của Tô Lê cực yếu.
“Quản tốt chính cô đi.”
“...” Sao bạn cùng phòng lại hung ác như thế chứ!
Thanh âm dần dần đi xa, thiếu niên cũng không nghe thấy động tĩnh phía sau nữa.
Hắn quay đầu nhìn một chút, ánh lửa cũng đã biến mất.
Huyết tộc kia... nói lời giữ lời, thật sự thả mình đi sao.
....
Nửa tiếng sau.
Chức Không xoay người, nhìn về phía người đi theo mình.
Cô đi một mình, Huyết tộc tóc đỏ và nhân loại kia không thấy tung tích.
“Không phải cô nói để cho tôi đi sao?”
Sơ Tranh đúng lý hợp tình đáp: “Tôi không nói không đi theo anh.”
Anh nói là chuyện của anh.
Tôi theo là chuyện của tôi.
Không mâu thuẫn.
Chức Không: “...”
Huyết tộc mặt dày vô sỉ hắn đã sớm lĩnh giáo qua, Chức Không sớm biết cô sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy, phí công lúc trước còn cảm thấy cô khác biệt.
Quả nhiên đều là ảo giác của hắn.
Huyết tộc đều giống nhau.
Chức Không không nhìn Sơ Tranh, tiếp tục đi về phía trước, hắn âm thầm nắm chặt đao, tập trung tinh lực, không dám phân tâm.
Rừng cây ban đêm yên tĩnh quỷ quyệt, có thể khiến cho lòng người dâng lên một cỗ lãnh ý theo.
Ánh nắng sớm mai chợt hiện lên cuối chân trời, Sơ Tranh chán ghét ánh nắng, những ngày này ban ngày cô đều không hoạt động, cho dù có hoạt động cũng là ở chỗ sâu trong rừng rậm, tán cây có thể ngăn trở ánh nắng.
Nhưng lúc này Chức Không đang đi về phía ven biển, rừng cây càng ngày càng ít.
Chức Không ngẩng đầu nhìn ánh nắng một chút, tăng nhanh tốc độ.
Phía trước chính là lối ra của rừng cây.
Hắn chạy tới, đắm chìm dưới ánh mặt trời, hàn ý toàn thân, nháy mắt tán ra hết.
Thiếu niên ngoái nhìn, nữ sinh đứng dưới tán cây, ánh nắng vừa vặn chiếu đến bên chân cô, giới hạn sáng tối rõ ràng.
Quả nhiên cô không dám ra ngoài...
Nhưng mà một giây sau, hắn liền thấy Sơ Tranh lấy ra một cái áo choàng, bọc toàn thân mình kín mít lại, không nhanh không chậm đi vào trong ánh nắng.
Vật nhỏ muốn đấu với ta!
Không có cửa đâu!