Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 482: Chương 482: Nữ Vương Huyết Tộc (13)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



“Các ngươi muốn làm gì?”

Huyết tộc tóc đỏ đi lên phía trước, những Huyết tộc này có chút cổ quái, không giống như Huyết tộc trên đảo Tử Vong.

“Tô Cực các hạ, bớt lo chuyện người khác đi.” Một Huyết tộc trong đó mở miệng, ý vị cảnh cáo rõ ràng.

Huyết tộc tóc đỏ nhíu mày: “Các ngươi từ bên kia đến?”

Đối phương âm trầm cười cười, vung tay lên: “Giết cô ta.”

“Cô ta” kia là chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Sơ Tranh bóp cổ tay, đi lên đón đám người này.

Ta! Đánh nhau! Chuyên nghiệp!

Đám huyết tộc này từ bên kia tới, thực lực cao hơn rất nhiều so với Huyết Tộc trên đảo Tử Vong.

Sơ Tranh phát giác lực lượng của thân thể này còn yếu.

Cô chỉ có thể sử dụng lực lượng của mình.

Mấy Huyết tộc bị Sơ Tranh xoay vòng.

Ngay khi bọn chúng tức giận, dây nhỏ màu bạc đột nhiên xuất hiện trong không khí, Huyết tộc đồng thời cứng đờ.

Bọn họ bị vây ở chính giữa.

Những sợi dây này...

Là cái gì?

“Đừng động...”

Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, một Huyết tộc trong đó đã vọt về phía ngân tuyến.

Nhân tuyến căng chặt chia Huyết tộc kia thành mấy khối.

“... Loạn.” Sơ Tranh trấn định bổ sung xong: “Đây chính là kết cục.”

Không lắng nghe lời ta nói.

Sẽ chết rất thảm!

Ngón tay Sơ Tranh khoác lên trên một sợi ngân tuyến, nhẹ nhàng gảy: “Ai sai các ngươi đến?”

“Ngươi đừng mơ hỏi ra điều gì từ chỗ chúng ta.”

Huyết tộc vô cùng kiên cường, tỏ vẻ cho dù có ra sao cũng không nói.

“Ồ.” Sơ Tranh chắp hai tay sau lưng, trong con ngươi bình tĩnh, có ánh lửa nhảy vọt: “Vậy các ngươi đi chết đi.”

Ngân tuyến động, mấy Huyết tộc cũng không kịp phản kháng, liền hóa thành bột mịn, biến mất trong không khí.

Thời gian trước sau cũng chỉ có vài giây.

Huyết tộc tóc đỏ: “...”

Tô Lê: “...”

Thiếu niên: “...”

Thế là xong rồi?!

Người ta bày ra thế trận lớn như vậy, mà chỉ một lát thế đã xong?!

“Đại nhân, những Huyết tộc này tới giết ngài.” Huyết tộc tóc đỏ lên tiếng đầu tiên: “Ngài giết hết bọn họ, kẻ sai khiến phía sau màn vẫn chưa hỏi ra được.”

Ngữ khí Sơ Tranh bình thản: “Ta biết.”

Chuyện này còn cần phải hỏi sao?

Lần trước Hạ Từ trông thấy cô.

Có thể đưa nhiều người như vậy đến đảo Tử Vong, rồi thừa cơ giết cô, thủ đoạn như thế, trừ Hạ Từ và Carlo, thì còn có thể là ai.

Chỉ là Huyết tộc được phái tới quá yếu.

Người vô địch thật cô đơn.

Ai.

Sơ Tranh nhìn sang phía thiếu niên bên kia một chút, hắn an tĩnh ngồi ở một bên, nửa người ẩn trong bóng đêm.

Vô thanh vô tức, giống như một bức tượng điêu khắc.

“Tiểu Hồng Mao.”

Huyết tộc tóc đỏ chỉ chỉ mình, lơ ngơ: “Đại nhân, ngài gọi ta?”

“Nơi này còn có người nào tóc đỏ nữa sao?”

“...” Huyết tộc tóc đỏ yếu ớt nói: “Đại nhân, ta tên là Tô Cực.”

“Ừ, Tiểu Hồng Mao, giao cho ngươi một nhiệm vụ.” Sơ Tranh đưa nước hoa tường vi cho hắn.

Tô Cực lập tức cười nói: “Đại nhân, ngài cứ nói.”

Thứ này là đồ tốt, ngon hơn nhiều so với máu của những nhân loại kia.

“Tìm một nhóm Huyết tộc tới đây cho ta.”

“Không thành vấn đề.”

Tô Cực cam đoan.

Huyết tộc mà thôi, trên đảo Tử Vong không bao giờ thiếu Huyết tộc.

...

Tô Cực tưởng rằng Sơ Tranh tìm Huyết tộc, là bởi vì chuyện có người đến giết cô.

Ai biết Sơ Tranh tìm Huyết tộc, để bảo bọn chúng đi tìm đồ ăn.

Còn phát cho mỗi Huyết tộc một bình máu ngon miệng kia.

Tìm được đồ ăn, sẽ còn có nữa.

Huyết tộc trên đảo Tử Vong, chưa từng được uống qua loại máu nào ngon như thế, không cần Sơ Tranh nói gì, lập tức hấp tấp rời đi.

“Sao anh cũng họ Tô?” Tô Lê bị kinh sợ, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Cô ấy lại cùng họ với một tên Huyết tộc.

Quá xui xẻo!

“Ta không phải họ Tô, tên của ta chính là như vậy.” Tô Cực hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt em bé tràn đầy ghét bỏ: “Cô thì biết cái gì.”

“Sao tôi lại không biết?” Tô Lê yếu ớt nói: “Vừa rồi những người kia đều biết anh?”

“... Đó là, ta cũng không phải Huyết tộc bình thường, cô cẩn thận một chút, đừng chọc ta!” Tô Cực nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng.

Miệng nhỏ của Tô Lê khẽ mở: “Sơ...”

“Tổ tông ơi!” Tô Cực giơ tay che miệng cô ấy: “Không được kêu!”

Tô Lê trừng to mắt, hoảng sợ “ưm ưm” không ngừng.

Ngay khi hai người giằng co, có mấy Huyết tộc trở về, bên trái một con vịt, bên phải một con gà... Mẹ nó, trong tay đều là người!

Tô Cực buông Tô Lê ra, dùng ánh mắt uy hiếp cô ấy không được kêu.

Hắn nhanh chóng đi sang phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh đang trầm mặt nhìn người bị xách tới.

Cô bảo bọn họ đi tìm đồ ăn.

Là đồ ăn cho con người!

Không phải là người!!

Mấy Huyết tộc này, bắt tổng cộng bốn người về.

“Ô ô ô...” Người bị bắt cực kỳ tuyệt vọng.

“Đại nhân, ngài hài lòng không?” Huyết tộc lấy lòng hỏi.

“...” Ta hài lòng cái rắm!

“Ta bảo các ngươi tìm đồ ăn.” Sơ Tranh tận lực giữ vững bình tĩnh: “Các ngươi tìm cái gì đây?”

Huyết tộc hai mặt nhìn nhau.

Đồ ăn... Không phải chính là người sao?

Gần đây trên đảo có rất nhiều nhân loại nhảy nhót tưng bừng, ăn rất ngon!

Đại nhân không hài lòng sao?

“Đại nhân muốn đồ ăn cho con người.” Tô Cực rất có ánh mắt quan sát.

“Nhưng trên đảo không có đồ ăn cho người.” Huyết tộc Giáp yếu ớt nhấc tay.

“Có... Có một cái cây ăn quả.” Huyết tộc Ất thanh âm yếu ớt: “Nhưng trước đó ta nhìn thấy gốc cây kia đã không còn trái nào nữa.”

Lá cây cũng bị lột trọc!

“Đó là thứ duy nhất mà nhân loại có thể ăn ở trên đảo này.” Huyết tộc Bính phụ họa.

Cũng không biết là do nhân loại nào đưa tới, dù sao nó cũng ở đó rất lâu rồi.

Nhân loại bị đưa lên đảo phát hiện chỗ đó có đồ ăn, đều thích chạy đến gốc cây kia.

Cho nên nơi đó có rất nhiều xương cốt...

“Đại nhân, ta làm chứng, nơi này quả thực không còn những đồ ăn khác.” Tô Cực cũng lên tiếng.

Trái cây trên gốc cây kia, lần trước đã bị hắn lột trọc.

Đã sớm vào bụng Tô Lê hết rồi.

Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lẽo, hỏi rất nghiêm túc: “Thịt Huyết tộc ăn ngon không?”

Huyết tộc Giáp Ất Bính: “...”

Tô Cực: “...”

Không thể ăn!

Bọn họ không thể ăn!!

“Bên ngoài có biển.” Sơ Tranh đột nhiên nói.

“...”

Biển... thì sao?

Chẳng lẽ muốn dìm cho bọn họ chết đuối, rồi mới ăn sao?

Bọn họ thật sự không thể ăn đâu!!

Vào lúc Huyết tộc tính cả Tô Cực đang khẩn trương, Sơ Tranh băng lãnh phun ra mấy chữ: “Xuống biển bắt cá.”

Mấy Huyết tộc trợn mắt há mồm.

Một hồi lâu sau Huyết tộc Giáp nhấc tay phát biểu: “Đại nhân, trong biển có cá mập.”

“Cá mập cũng có thể ăn.” Sơ Tranh gật đầu.

“Đại nhân... Cá mập rất khủng bố!”

“???” Thứ đồ chơi gì? Đường đường là Huyết tộc mà còn sợ cá mập? Khí phách của các ngươi đâu hết rồi? “Huyết tộc còn sợ cá mập?”

“Những con cá mập kia không giống...” Huyết tộc Ất run lẩy bẩy: “Là đặc biệt nuôi ra.”

Ở gần đảo Tử Vong có cá mập là vì phòng ngừa nhân loại chạy trốn từ đường biển.

Đối phó với đàn cá mập kết bè kết đội, đối với Huyết tộc trên đảo Tử Vong mà nói... Có chút khó khăn.

Dù sao trong biển cũng là địa bàn của cá mập.

Hơn nữa đó cũng không phải là cá mập bình thường.

“Các ngươi yếu như vậy sao? Không hề giống như trong tiểu thuyết viết.” Không biết Tô Lê mò tới từ lúc nào, ngồi xổm bên chân Sơ Tranh bình luận.

Sơ Tranh tràn đầy đồng cảm.

Quá yếu.

“...”

Trong tiểu thuyết, Huyết tộc đều cao quý ưu nhã, tham gia yến hội, hoặc là dự cái hoạt động, ai rảnh rỗi đi viết Huyết tộc xuống biển mò cá chứ!

Sơ Tranh nhìn sang phía thiếu niên bên kia một chút: “Vậy thì nghĩ biện pháp đi, đầu không phải mọc ra chỉ để cho đẹp thôi đâu.”

Thẻ người tốt của ta bị đói, hắn không cảm thấy ta là người tốt thì làm sao bây giờ!

Ai chịu trách nhiệm!

Tuyệt đối không được!

Huyết tộc Giáp Ất Bính: “...”

Bảo bọn họ bắt người thì không thành vấn đề.

Còn xuống biển là chuyện không thể!

Đời này cũng không thể xuống biển!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.