Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Thiếu niên tìm tòi trên người...
Không thấy vũ khí!
Hắn âm thầm cắn răng, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang ngồi đưa lưng về phía mình, ngừng thở, cẩn thận đứng lên.
Cạch ——
Xương cốt dưới lòng bàn chân đứt gãy, thân thể thiếu niên cứng đờ.
Hắn quay đầu nhìn lại, nữ sinh bên kia đã nhìn qua, giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt vạch phá bóng đêm: “Tỉnh.”
Thiếu niên hít sâu một hơi, co cẳng liền chạy.
Ầm ——
Thiếu niên ngã nhào trên mặt đất, trước mắt là một cái đầu lâu, hốc mắt trống trơn đối mặt với hắn.
Răng nhô lên, hiện ra độ cong quỷ dị, tựa như đang chế giễu hành vi chạy trốn ngu xuẩn của hắn.
“Cẩn thận một chút.”
Một đôi tay đỡ hắn dậy.
【...】 Ta thật sự bái phục rồi! Rõ ràng là cô buộc người ta, bây giờ lại còn bảo người ta cẩn thận một chút? Cô là ma quỷ sao?
Cổ tay Sơ Tranh khẽ lắc, ngân tuyến đang quấn trên mắt cá chân thiếu niên buông ra, trở lại quấn lên cổ tay cô.
Sơ Tranh trấn định “đỡ” thiếu niên ngồi dậy.
Ánh lửa nhảy vọt trong đáy mắt thiếu niên, chiếu rọi sự đề phòng và cảnh giác trong mắt hắn.
Sơ Tranh vén tay áo của hắn lên.
Thiếu niên muốn rút về, Sơ Tranh nhẹ nhàng đè lại: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng điệu bình thản nhưng lại không cho phép cự tuyệt.
Cánh tay thiếu niên bị thương, áo trắng nhuộm thành màu đỏ.
Vết thương dưới tay áo đã ngừng chảy máu, Sơ Tranh ngửi thấy mùi máu tươi, đột nhiên nảy lên một cỗ dục vọng.
Dục vọng phát ra từ bản năng của Huyết tộc.
“Đừng giả mù sa mưa, cô bắt tôi không phải vì muốn hút máu sao.” Thiếu niên siết chặt nắm đấm: “Tôi đã chạy không thoát, cô động thủ đi!”
Hắn quá mệt mỏi rồi.
Những ngày này bị Huyết tộc truy sát, tiêu hao quá nhiều lực lượng, bây giờ đã không còn sức lực mà chạy nữa.
“Tôi chỉ xem thương thế của anh.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Sơ Tranh đè cỗ dục vọng kia xuống.
“Nếu cô thật sự muốn xem vết thương của tôi, thì cần gì chờ tôi tỉnh lại?”
Trên mặt thiếu niên viết to mấy chữ không tin.
Sơ Tranh: “...”
Đây không phải là chờ anh tỉnh lại, thì mới biết được là tôi xem vết thương cho anh sao?!
Như thế mới có thể khắc sâu ấn tượng, cảm thấy cô là một người tốt nha!
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!
“Tôi cứ muốn chờ anh tỉnh lại rồi xem, không được?” Sơ Tranh phát ra khí thế hung ác.
“...”
Sơ Tranh thô lỗ kéo cánh tay hắn, kéo tay áo lên cao, xử lý vết máu.
Vết máu thấm ra trước mắt cô, dục vọng nguyên thủy đánh thẳng vào lý trí của cô.
Đói...
Muốn uống máu...
Sơ Tranh nắm lấy tay hắn, hơi dùng sức.
“A...”
Thiếu niên thở dốc vì kinh ngạc.
Sơ Tranh bỗng nhiên buông tay, đưa đồ trong tay cho hắn: “Tự làm đi.”
Thiếu niên: “...”
Sơ Tranh đi sang bên cạnh, khi thiếu niên đứng dậy, giọng nói của cô vang lên: “Anh dám chạy liền đánh gãy chân anh, tôi muốn bắt anh là chuyện rất dễ dàng.”
Thiếu niên trầm mặc chớp mắt một cái, rồi ngồi trở lại, tự mình xử lý vết thương.
Không phải hắn bị Sơ Tranh hù dọa.
Mà hắn thật sự... Không còn sức lực gì để chạy nữa.
...
Chức Không.
Thợ săn Huyết tộc.
Trên thế giới này có Huyết tộc, tất nhiên cũng có những nghề nghiệp tương quan với huyết tộc.
Nghề nghiệp của Chức Không cũng giống như vậy.
Ba năm trước, Chức Không đi theo tộc nhân của mình, đuổi bắt một Huyết tộc chuyên lạm sát người vô tội.
Nhưng không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một thân vương.
Thân vương coi trọng hắn, không màng đến ý nguyện của hắn, giết tộc nhân của hắn, mang hắn về cầm tù trong lâu đài cổ.
Thân vương muốn Chức Không thần phục cô ta.
Thần phục này không chỉ trên tinh thần, mà còn trên cả thể xác.
Chức Không không nguyện ý, thân vương liền giam giữ hắn.
Cô ta điều tra ra tộc nhân của hắn, rồi vì muốn ép hắn đi vào khuôn khổ, mà sát hại hết thảy tộc nhân của hắn.
Vài ngày trước, Chức Không triệt để chọc giận vị thân vương kia.
Vị thân vương kia liền ném hắn lên đảo Tử Vong, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
Chức Không sống sót trên đảo Tử Vong.
Hắn muốn báo thù vị thân vương kia, từ đây đi lên con đường hắc hóa.
Vị thân vương kia nguyên chủ cũng biết —— Lucy.
Nữ thân vương duy nhất trong Huyết tộc.
Từ trước tới nay Lucy thích nam tử mỹ mạo, mặc kệ là Huyết tộc hay là nhân loại, cô ta đều không ngại, chỉ cần đẹp là được.
Coi trọng thì phải bắt tới tay.
Năm đó mặc dù Chức Không còn quá nhỏ tuổi, nhưng đã là một mỹ nhân khó gặp, sao Lucy có thể bỏ qua cho hắn được.
Thật là đáng sợ.
Thẻ người tốt cũng quá đáng thương.
Sơ Tranh cảm thán một tiếng.
Trong không khí có mùi máu tanh nhàn nhạt phiêu đãng, câu lên dục vọng trong đáy lòng cô.
Cô âm thầm hút khí, cố gắng ngăn chặn cỗ khát vọng muốn được hút máu kia.
Quay đầu liền thấy Huyết tộc tóc đỏ đang tới gần thiếu niên.
Trong mắt Huyết tộc tóc đỏ chỉ có mạch máu thiếu niên đang nhảy lên, hắn không ngừng nuốt nước miếng.
Khi hắn sắp tới gần thiếu niên, cổ đột nhiên bị bóp lấy.
Huyết tộc tóc đỏ nháy mắt thanh tỉnh.
“Đại... Đại nhân.”
Nữ sinh lạnh mặt, ngón tay lạnh buốt bóp lấy cổ hắn: “Muốn làm gì?”
Thẻ người tốt là người mà người có thể cắn sao?!
Hắn là của ta!
Ta còn chưa cắn!
Muốn cắn cũng chỉ có thể là ta cắn!
“...” Sau lưng Huyết tộc tóc đỏ dâng lên một cỗ lãnh ý: “Đại nhân... ta... ta vừa rồi không biết làm sao, bị máu của hắn hấp dẫn.”
Đây chỉ là bản năng của hắn.
Hắn muốn uống máu mà!
Những ngày này hắn đều chưa được uống máu đâu.
Ngửi thấy mùi máu tươi kia, liền cảm thấy đặc biệt thơm ngọt.
Sơ Tranh hất hắn ra: “Cách xa hắn một chút.”
“Dạ... Đại nhân.” Huyết tộc tóc đỏ lập tức chạy ra xa.
“Anh sao thế?” Tô Lê xoa mắt ngồi dậy.
Huyết tộc tóc đỏ nhìn thấy Tô Lê, lập tức lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Tiểu khả ái...”
Tô Lê khoanh hai tay ôm chặt mình: “Sơ Tranh, Sơ Tranh, hắn làm tôi sợ!”
Sơ Tranh quay đầu nhìn Huyết tộc tóc đỏ.
Huyết tộc tóc đỏ: “...”
Hắn dọa người lúc nào!!
Hắn dễ mến như thế cơ mà!
Huyết tộc tóc đỏ trừng Tô Lê một cái, chuồn sang bên cạnh ngồi.
Tô Lê hít hít mũi, đứng lên chạy đến bên chỗ Sơ Tranh: “Hắn tỉnh rồi sao? Hắn không sao chứ? Hắn là Huyết tộc hay là nhân loại thế?”
Thiếu niên nhìn Tô Lê một chút, đáy lòng hơi kinh ngạc, người này vậy mà lại là một nhân loại.
Sơ Tranh không trả lời, Tô Lê liền hỏi hắn: “Cậu là nhân loại hay là Huyết tộc?”
Thiếu niên buông tay áo nhuốm máu xuống: “Người.”
Đôi mắt Tô Lê lập tức sáng lên: “Quá tốt rồi, tôi cũng là người.”
Thiếu niên: “...”
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết năm mươi bình nước hoa tường vi. 】
“Đại nhân, có Huyết tộc đến đây.”
Thanh âm của Vương Giả vừa rơi xuống, giọng nói của Huyết tộc tóc đỏ liền truyền tới.
Nụ cười của Tô Lê lập tức cứng lại trên mặt, trốn ra phía sau lưng Sơ Tranh.
Nơi rừng cây xa xa vang lên tiếng sạt sạt, giống như có thứ gì đó xuyên qua rừng cây.
Chỉ trong khoảnh khắc, liền có Huyết tộc từ trong rừng cây bay ra, rơi vào khoảng đất trống, ánh lửa bị gió kéo theo, lắc lư rất mạnh.
Hết thảy có tám Huyết tộc, xếp thành một hàng.
Ai cũng khí thế phi phàm, vừa nhìn đã biết không phải loại lương thiện.
Ánh mắt của bọn họ rơi vào người Tô Lê và Sơ Tranh, quan sát vài giây, cuối cùng khóa chặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Nhìn ta làm gì?
Ta chọc giận các ngươi rồi à?!
Hay là... đến vì ta?
Trước đó cô đã cảm thấy chuyện lên đảo có chút kỳ quái, dù sao trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng chưa từng phát sinh chuyện này.
Bọn họ đều được chuẩn bị cho Huyết tộc, sao có thể lãng phí đưa đến chỗ này được, quả thực chính là phung phí của trời.
Cho nên chắc chắn là có mục đích gì đó.
Thế nhưng cô ở trên đảo nhiều ngày như vậy, vẫn không thấy chuyện gì xảy ra.
Còn cho rằng mình nghĩ lầm.
Hiện tại có người tìm tới cửa.
Thật khiến cho người ta có chút hưng phấn nha!
Xử lý!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta phát nhiệm vụ cho cô rồi. 】 Vương Giả nhắc nhở.
Ta biết, không cần mi nhắc nhở.
【 Cô biết mà còn xử lý bọn họ à!! 】 Nó phát nhiệm vụ không phải là vì để cô phá sản sao?!
Không cần dùng vũ lực, có được không?!
Không thể giải quyết mọi chuyện bằng cách thục nữ hơn một tí được sao?
Không có việc gì là phá sản không giải quyết được.
Nếu có, nhất định là phương thức phá sản không đúng!
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Ta không!
Ta chỉ muốn xử lý bọn chúng!
Bọn chúng là tới để giết ta!
Sao có thể bỏ qua cho bọn chúng được!