Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 480: Chương 480: Nữ vương huyết tộc (11)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Phía dưới xương trắng dày đặc, thiếu niên áo trắng đứng ở chính giữa.

Máu nhỏ xuống xương cốt bên chân, nhuộm xương trắng thành màu đỏ, tựa như hoa tường vi nở rộ, rực rỡ loá mắt.

Đây chính là thẻ người tốt của vị diện này.

Nhỏ như vậy sao?

Thiếu niên áo trắng nhìn qua cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, cả người đều lộ ra sự non nớt của thiếu niên.

Nhưng đôi mắt kia lại giống như thế sự xoay vần, trải qua nhân thế cực khổ, lắng đọng lại cảm xúc khiến cho người ta không thể nhìn thấu.

Ánh mắt thiếu niên từ xa xa nhìn sang.

Mang theo sự cảnh giác và đề phòng.

Giống như con sói con rơi vào hang hổ.

Tuy có chút yếu ớt, nhưng phong mang vẫn còn.

Sơ Tranh cất giọng: “Người này ta muốn.”

Bình thủy tinh từ trên không rơi xuống, Huyết tộc theo bản năng giơ tay tiếp lấy.

Chất lỏng màu đỏ tươi, lưu chuyển bên trong bình thủy tinh.

Hoa tường vi trên thân bình, sinh động như thật.

Huyết tộc cảnh giác: “Đây là thứ gì?”

“Đồ tốt.” Huyết tộc tóc đỏ hừ lạnh một tiếng: “Cút nhanh lên!”

Huyết tộc: “...”

Huyết tộc cảnh giác mở nắp bình ra, đặt lên chóp mũi hít hà.

Hương vị kia làm gương mặt Huyết tộc lập tức phát ra một tia thèm thuồng, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái.

Con ngươi Huyết tộc lập tức sáng lên.

Mùi vị kia...

Tốt hơn máu tươi của bất kỳ nhân loại nào mà gã từng uống.

Một giây sau, Huyết tộc uống một hơi cạn sạch thứ trong bình thủy tinh.

Ánh mắt Huyết tộc lộ ra sự tham lam, kích động hỏi: “Còn nữa không?”

Huyết tộc tóc đỏ trầm mặt xuống: “Muốn chết?”

Huyết tộc: “...”

Huyết tộc đột nhiên lách mình, xuất hiện bên người thiếu niên, bắt lấy cánh tay thiếu niên.

Ánh mắt thiếu niên trầm xuống, vung đao bổ về phía Huyết tộc.

Huyết tộc đã sớm đề phòng hắn, nghiêng chân đá vào bụng thiếu niên, thiếu niên bị đá một cái, cơ thể hơi cuộn lại.

Huyết tộc muốn đoạt đao trong tay thiếu niên đi, lại bị thiếu niên quyết tâm va chạm, thanh đao kia cắt đứt cánh tay Huyết tộc.

“A —— “

Huyết tộc kêu thảm một tiếng, che cánh tay của mình.

Xì xì xì...

Nơi bị vết đao chạm đến, đang bốc lên một trận khói đen.

Thiếu niên chống vào thân cây, ánh mắt sắc bén nhìn Huyết tộc, trong tay nắm chặt đao.

Huyết tộc bị chọc giận, hung ác trừng mắt nhìn thiếu niên.

Thiếu niên đột nhiên tiến lên, hai tay nắm thanh đao, thẳng tắp đâm đao vào lồng ngực Huyết tộc.

Nhanh chóng lại quyết đoán.

Không hề chần chờ chút nào.

Xì xì xì ——

Khuôn mặt Huyết tộc dữ tợn, móng vuốt sắc bén, vung về phía gương mặt thiếu niên.

Mắt thấy sắp rơi vào trên mặt hắn, thiếu niên đột nhiên bị kéo lui lại, phần bụng Huyết tộc chịu một cước, bay thẳng ra ngoài, đập xuống đất.

Huyết tộc tóc đỏ giẫm lên Huyết tộc: “Cầm đồ rời đi, còn có thể nhặt về một cái mạng, sao lại tham lam như thế chứ?”

Hắn lắc đầu, giống như không có thuốc nào cứu được.

Trên ngực Huyết tộc không ngừng xì xì bốc lên khói đen, gã thống khổ đến không nói nên lời.

Một bên khác.

Thiếu niên bị Sơ Tranh ôm, nửa người tựa vào trong ngực cô, tay Sơ Tranh ôm eo hắn, tư thế rất thân mật.

Nếu như...

Thanh đao dính máu tươi của Huyết tộc kia, không chĩa vào cổ cô.

“Cô cũng là Huyết tộc!” Ánh mắt thiếu niên sắc bén như đao trong tay hắn, tựa như muốn xé nát Sơ Tranh ra.

Sơ Tranh không sợ hãi chút nào, tùy ý để đao nhỏ chĩa vào mình: “Anh rất thông minh.”

Có lẽ là bởi vì nguyên chủ bị thương, lại ở cùng một chỗ với con người, nên khí tức trên người cô hỗn loạn.

Những Huyết tộc đó cũng không thể trực tiếp phân biệt được mình là một Huyết tộc.

Đây thật sự là một câu chuyện rất bi thương.

Mỗi lần đều muốn cô đến nói mình không phải là người.

Luôn cảm giác giống như là đang tự chửi mình.

Mặc dù cô xác thực không phải...

Thanh âm thiếu niên căng cứng: “Cô nhìn thấy rồi đấy, cây đao này đâm xuống, cô sẽ giống như hắn, tôi khuyên cô tốt nhất nên thả tôi ra.”

Sơ Tranh lãnh đạm quét mắt về phía Huyết tộc đã bị Huyết tộc tóc đỏ giải quyết, bất vi sở động: “Tôi cứu được anh, anh báo đáp tôi như thế sao?”

Thiếu niên: “Nếu như không phải vừa rồi các người đột nhiên xuất hiện, hắn không sẽ động thủ.”

Sơ Tranh: “...”

Cho nên vẫn là lỗi của ta rồi à?

Không!

Ta làm sao có thể sai được!

Thẻ người tốt chỉ biết nói mò!

“Tôi cứu anh.” Sơ Tranh cường điệu: “Anh phải cảm ơn tôi.”

Thiếu niên nắm chặt đao, mũi đao bén nhọn đã gần sát làn da Sơ Tranh.

Sơ Tranh cảm nhận được cảm giác nóng rực, tựa như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Lúc này còn chưa đụng phải.

Nếu như đụng phải, thì còn đáng sợ hơn nữa.

Thẻ người tốt thật hung tàn nha!

Phần bụng thiếu niên rất đau, vừa rồi bị Huyết tộc đạp, nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài.

“Thả tôi ra!”

Sơ Tranh buông tay ra.

Phần bụng thiếu niên co rút đau đớn, mất đi Sơ Tranh làm chỗ dựa, trực tiếp ngã xuống đất.

Sơ Tranh: “...” Là hắn bảo ta buông ra! Cũng là hắn tự ngã! Chuyện này không liên quan gì đến ta đâu nhé!

【 Tiểu tỷ tỷ, hắn bảo cô buông cô liền buông? Sao cô có thể phát rồ đến mức ấy hả? 】

Ta là người tốt lễ phép hiểu chuyện.

Lại nói, không phải mi bảo ta nghe theo thẻ người tốt sao?

【...】 Là, là nó từng nói, nhưng không phải lý giải như cô đâu biết chưa!!

Vương Giả cảm thấy tiểu tỷ tỷ nhà nó hoàn toàn không cứu được nữa.

Thiếu niên ngã xuống đất, rất nhanh liền tự mình đứng lên.

“Cô muốn thế nào?” Hắn cảnh giác nhìn Sơ Tranh.

“Không muốn thế nào cả.” Sơ Tranh bình tĩnh đáp: “Cứu anh.”

Đặc biệt tới cứu anh!

Ta quá tốt!

Trèo non lội suối...

“Cảm ơn cô vì đã không hại chết tôi.” Ánh mắt thiếu niên thâm thúy ám trầm.

Hắn dừng một chút: “Tôi có thể đi được chưa?”

Đôi mắt Sơ Tranh khẽ híp một cái: “Anh muốn đi đâu?”

Thiếu niên nắm chặt đao: “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến cô, không phải là cô không muốn làm gì với tôi sao?”

Sơ Tranh mặt không cảm xúc bác bỏ: “Không có khả năng, đừng nằm mơ.”

Cô chạy từ thật xa tới đây tìm hắn, há có thể để hắn chạy mất?

Thời gian của cô không quý báu chắc?

Sơ Tranh tiến lên hai bước, cực nhanh nắm cổ tay thiếu niên, khi hắn giật mình, theo bản năng đưa đao đến phía trước, rồi kéo xuống một phát.

Thiếu niên dùng sức, đao chuyển hướng.

Xì...

Đao quẹt qua làm cánh tay Sơ Tranh bị thương.

Sơ Tranh tựa như không cảm thấy đau đớn, kéo tay thiếu niên về phía sau, hai tay bắt chéo ở sau lưng.

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt đi mấy phần.

Đao trong tay cũng bị Sơ Tranh cướp đi.

“Cô...”

Sơ Tranh giơ tay bổ một phát vào cổ hắn, gọn gàng, không chút do dự.

Thân thể thiếu niên mềm nhũn, đổ vào trong ngực cô.

Sơ Tranh thở ra một hơi, đỡ eo thiếu niên, rồi ôm lấy hắn.

Thế này liền ngoan hơn nhiều!

Huyết tộc tóc đỏ: “...”

Hắn nuốt một ngụm nước bọt.

“Cô... cô là Huyết tộc?”

Cây đao kia rõ ràng dùng để đối phó Huyết tộc, nhưng đối với cô cũng hữu hiệu, chuyện này...

“Ta không giống?” Sơ Tranh ôm thiếu niên, chững chạc đàng hoàng hỏi.

Huyết tộc tóc đỏ lắc đầu.

Khí tức trên người cô có chút kỳ quái, nhưng cùng Huyết tộc...

“Không giống chỗ nào?” Sơ Tranh thật lòng hỏi.

Ta sẽ cố gắng làm ra dáng một Huyết tộc.

...

Trăng lạnh như nước.

Nơi xa xôi ẩn ẩn có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, ở trong hoàn cảnh như vậy, tự dưng làm người ta sợ hãi.

Thiếu niên áo trắng nằm dưới đất, nhắm chặt hai mắt.

Không biết qua bao lâu, lông mi thiếu niên run rẩy, chậm chạp mở mắt ra.

Hắn quay đầu, đối diện với một cái đầu lâu, ở dưới ánh trăng, đầu lâu trắng hếu phá lệ dọa người.

Thiếu niên không bị hù dọa, lông mày cau lại, giơ tay lên xoa xoa mi tâm.

Không đúng!

Hắn đang ở đâu?

Hắn gặp phải một Huyết tộc kỳ quái...

Thiếu niên cọ cọ ngồi dậy, giơ tay sờ cổ mình, không có cảm giác dị dạng, sau đó mới quay đầu nhìn ánh lửa cách đó không xa.

Nữ sinh kia ngồi cạnh đống lửa, chống cằm, không biết đang nhìn gì.

Bên cạnh có một nữ sinh xa lạ đang nằm, ngủ thiếp đi.

Huyết tộc tóc đỏ kia không thấy tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.