Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Tiểu Như, gần đây sao thân vương Bruno không tới đón cậu?”
“Đúng nha, trước đó không phải hai ngày đến một lần sao? Bây giờ cũng gần năm sáu ngày rồi, sao thân vương không phái người tới.”
Quan Tiểu Như ngồi ở một bên, biểu cảm có chút khó coi.
Từ sau lần trước cô ta rời khỏi lâu đài cổ, Bruno không phái người tới đón cô ta nữa.
Trong đầu Quan Tiểu Như không tự chủ được hiện lên nữ sinh trông thấy trên hành lang ngày đó.
Có phải thân vương Bruno có người mới không?
Việc này đương nhiên không thể nói ra được.
Bằng không thì những người này sẽ nhìn mình thế nào?
Quan Tiểu Như hừ lạnh một tiếng: “Các cậu không biết sao? Thịnh điển của Huyết tộc sắp cử hành, đại nhân thân là thân vương, có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Như thế à.”
“Tiểu Như cậu có thể tham gia thịnh điển, thật hâm mộ cậu.”
“Tiểu Như cậu nói...”
Quan Tiểu Như nghe đồng bạn lấy lòng, nhưng tâm tư lại không ở nơi này.
Đợi cô ta ứng phó xong đồng bạn, mới gọi điện thoại cho lâu đài cổ bên kia.
Quản gia nghe máy.
“Quan tiểu thư, có chuyện gì không?”
Quan Tiểu Như cẩn thận từng li từng tí: “Đại nhân có ở đó không?”
“Đại nhân đang có việc bận, nếu Quan tiểu thư có gì cần, thì có thể nói với ta.”
“... Tôi muốn hỏi một chút, đại nhân có cần tôi qua không?”
“Tạm thời không cần.”
Người quản gia này có địa vị rất cao trong lâu đài cổ, Quan Tiểu Như không dám đắc tội, lễ phép cúp điện thoại.
Nhưng càng như vậy, đáy lòng Quan Tiểu Như lại càng có nhiều ý nghĩ.
Lo lắng mình sẽ mất đi sự sủng ái của Bruno.
Mặc dù coi như không có Bruno sủng ái, cô ta cũng sẽ không biến thành những nhân loại như ở học viện Thiên Quang.
Cô ta vẫn có thể ở trong học viện Huyền Nguyệt như cũ, hưởng thụ đãi ngộ của quý tộc.
Thế nhưng...
Cô ta được đưa tới nơi này, không phải vì để hưởng thụ đãi ngộ của quý tộc.
Quan Tiểu Như càng nghĩ càng sợ hãi, dứt khoát tự mình rời đi, tiến về lâu đài cổ.
Cô ta có tín vật của thân vương Bruno, lại là nhân loại của học viện Huyền Nguyệt, người Ivy Gerster sẽ không làm khó cô ta.
Quan Tiểu Như đến được lâu đài cổ thì đã là ban đêm.
Cửa lớn của lâu đài cổ đóng chặt, Quan Tiểu Như đi dạo bên ngoài một hồi.
Đang nghĩ xem làm sao để đi vào được, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy cửa nhỏ của lâu đài cổ bị người mở ra.
Một người cấp tốc đi ra, chạy sang phía bên cạnh.
Quan Tiểu Như nhìn thấy người kia không đóng chặt cửa, con ngươi cô ta sáng lên, trà trộn vào lâu đài cổ.
Số lần cô ta đến lâu đài cổ không ít, nhưng những nơi được đi qua trong lâu đài cổ, cũng chỉ có mấy cái.
Quan Tiểu Như đi tới đi lui liền lạc đường.
Cô ta đi nửa ngày mà không tìm được nơi mình quen thuộc.
“Đưa đồ lên liền đi ra ngay, không được nhìn loạn, thân vương ra lệnh, nếu ai dám chọc giận vị trên lầu, cẩn thận đầu mình.”
“Dạ.”
Quan Tiểu Như bít miệng và mũi, chờ tiếng bước chân bên ngoài đi xa.
Trên lầu...
Quan Tiểu Như có chút sợ hãi.
Cô ta ổn định tâm thần, theo chân những người vừa rồi đi lên.
Vừa vặn nhìn thấy mấy người kia, lui ra từ một căn phòng, theo đường cũ trở về..
Quan Tiểu Như cẩn thận lần mò qua.
Cửa phòng không khóa, có thể trông thấy tình hình bên trong.
Một nữ sinh ngồi ở trước bàn, trên mặt bàn đều là đồ ăn của nhân loại, cô cầm cái nĩa chọc đồ ăn bên trong.
Đầu óc Quan Tiểu Như trong nháy mắt trống không.
Thân vương thật sự có niềm vui mới.
Không biết sợi dây thần kinh nào của Quan Tiểu Như bị chạm, đột nhiên đi vào: “Cô là ai?”
Nữ sinh ngồi bên bàn ăn quay đầu.
Quan Tiểu Như nhớ được cô, chính là nữ sinh lần trước gặp phải trên hành lang kia.
“Cô làm cách nào để đại nhân cho cô ở lại?” Quan Tiểu Như siết chặt nắm đấm: “Cô dùng thủ đoạn gì?”
Rõ ràng đại nhân thích cô ta như vậy.
Chắc chắn là người này dùng thủ đoạn bỉ ổi!
Sơ Tranh mờ mịt: “...”
Ta làm cái gì?!
Quan Tiểu Như... Cũng là một trong những hung thủ hại nguyên chủ.
Sơ Tranh nắm chặt cái nĩa, đuôi nĩa nhẹ nhàng gõ lên bàn một cái.
Có thể xử lý!
Quan Tiểu Như bị ánh mắt Sơ Tranh nhìn chằm chằm đến không thoải mái: “Cô... cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi đang hỏi cô đấy!”
Ngươi hỏi thì ta phải đáp chắc?
Dựa vào cái gì!
Ta cứ không nói cho ngươi đấy!
Sơ Tranh chậm rãi đứng dậy, cái nĩa trong tay, ở dưới ánh đèn, chiết xạ ra một tia hàn quang.
Đáy lòng Quan Tiểu Như tự nhiên dâng lên lãnh ý ghê người.
Nhưng sự lo lắng phẫn nộ khi mình sắp bị người khác thay thế, đã lấp đầy đáy lòng cô ta, không cách nào làm cho cô ta suy nghĩ được hậu quả của chuyện mình làm.
Sơ Tranh bước từng bước một tiếp cận cô ta.
“Cô muốn làm gì?”
Dưới chân Quan Tiểu Như nhịn không được lui lại.
“Cô dừng lại!”
Quan Tiểu Như đã lui tới cửa, Sơ Tranh xoay xoay cái nĩa trong tay...
Cạch ——
Cửa phòng vệ sinh bị người đẩy ra.
Thiếu niên từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên gương mặt tinh xảo tuyệt luân, không có nửa điểm huyết sắc.
Giọt nước từ trên tóc hắn nhỏ xuống bả vai, làm ướt áo sơ mi trên người, hiện lên đường cong hơi mờ, vô ý mê người.
Quan Tiểu Như có chút kinh ngạc.
Sao trong phòng này lại còn có người?
Dung mạo thiếu niên cực kỳ đẹp, nhịp tim của Quan Tiểu Như cũng nhịn không được tăng tốc một chút.
Dung mạo của Bruno không kém, hoặc là nói Huyết tộc có quyền thế, dung mạo đều sẽ không quá kém.
Nhưng rốt cuộc dung mạo của Bruno cũng dừng lại ở hơn 30 tuổi.
Không giống thiếu niên trước mặt này.
Phong hoa chính thịnh.
So với bất kỳ một Huyết tộc nào cô ta từng gặp qua, đều đẹp hơn nhiều.
“Cô đang làm gì thế?”
Thiếu niên nghi hoặc đứng ở cửa ra vào nhìn hai người.
Ánh mắt của hắn khẽ chuyển qua Quan Tiểu Như một vòng, đây là nhân loại...
Nhưng đã có dấu hiệu của Huyết tộc, chắc là đồ ăn.
Đồ ăn có thể tự do đi lại, đó chính là cam tâm tình nguyện, thiếu niên không muốn nhìn thêm.
Ánh mắt chuyển tới trên người Sơ Tranh.
“Cô ta đột nhiên xông tới, ồn ào.”
Chức Không: “Cho nên...”
“Xử lý cô ta.” Sơ Tranh thật lòng đáp.
Chức Không: “...”
Quan Tiểu Như: “...”
Sắc mặt Quan Tiểu Như trắng bệch, cô ta khống chế không nổi mình mà run rẩy.
Lúc này đừng nói chất vấn, chỉ sợ ngay cả bản thân mình muốn nói gì cô ta cũng đã quên.
Trước mắt chỉ có gương mặt băng lãnh của nữ sinh.
Tựa như tử thần tới từ địa ngục đang nhìn chăm chú
...
“Quan tiểu thư.”
Quản gia xuất hiện rất đúng lúc.
Hai tay đan chéo đặt trước người: “Tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Quan Tiểu Như hoàn hồn, hơi há miệng ra: “Tôi...”
Cô ta phải giải thích thế nào?
Cô ta lén lút chuồn vào, nếu bị phát hiện thì hậu quả khó mà lường được.
Quan Tiểu Như nói không ra lời.
Lúc này cô ta hối hận vì hành vi xúc động vừa rồi của mình, nhưng mà đã muộn.
Quản gia không ép hỏi, chỉ quay người, cung kính nói: “Điện hạ, Quan tiểu thư là tiểu sủng vật của chủ nhân, không biết có mạo phạm điện hạ không?”
Sơ Tranh thấy quản gia xuất hiện quá nhanh, nhìn ông ta cũng có chút không vừa mắt.
“Cô ta ồn ào đến ta.”
“Xin lỗi điện hạ, là lỗi của chúng ta.”
Quản gia nói xin lỗi rất thành khẩn.
Làm Sơ Tranh muốn nổi giận thì cũng có chút quá đáng, nên không có chỗ xuống tay được.
Cô thất vọng nhìn Quan Tiểu Như một chút.
Quản gia trấn an được Sơ Tranh, mang Quan Tiểu Như đang đờ đẫn trố mắt ra ngoài
“Quan tiểu thư, ngài có thể nói cho ta biết, vì sao ngài lại ở đây không?”
Mấy ngày nay chủ nhân bận rộn chuyện của điện hạ, không có thời gian gọi cô ta tới, cô ta không nên xuất hiện ở đây.
“Quản gia, tôi...”
“Quan tiểu thư, ta mang ngài đi gặp chủ nhân.” Quản gia bỗng nhiên cười cười, ngữ khí ôn hòa: “Đừng sợ, chủ nhân sẽ nghe ngài giải thích.”
Hai chân Quan Tiểu Như như nhũn ra.
Quản gia kịp thời đỡ cô ta: “Quan tiểu thư, mời tới bên này.”