Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Bruno tự mình tới xin lỗi.
Thiếu niên đang ăn cơm, Bruno bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống, tư thái cực thấp, thậm chí cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Người này cùng với những Huyết tộc hắn thấy lúc trước, hoàn toàn không giống.
Huyết tộc vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, bễ nghễ vạn vật.
Thiếu niên dùng dư quanh liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh...
Đây chính là nữ vương của Huyết tộc.
Cô có thể đứng trên tất cả Huyết tộc.
Không liên quan tới thực lực của cô, mà chỉ vì cô có một cái xưng hào như thế.
Huyết tộc thật là một chủng tộc kỳ quái.
Đương nhiên, không phải Huyết tộc nào cũng như vậy.
Có một số thân vương sẽ không muốn đứng dưới trướng của nữ vương Huyết tộc.
Ví dụ như thân vương Carlo muốn làm Vương kia.
Thiếu niên vừa suy nghĩ miên man vừa ăn xong cơm, bên kia Bruno đã nói xin lỗi xong rồi rời đi.
Hắn đặt dĩa xuống, lau miệng: “Vừa rồi cô thật sự muốn giết chết người kia?”
“Bằng không thì tôi nói đùa chắc?” Sơ Tranh lạnh như băng đáp lại.
“Cô ta không tạo ra thương tổn mang tính thực chất với cô.”
“Sao anh biết không có?” Nguyên chủ cũng bởi vì cô ta, mà bị bắt nạt đến cực thảm!
“...” Chức Không cũng cảm thấy mình lỡ lời, chuyện này không liên quan gì tới hắn. Hắn buông khăn ăn xuống: “Cô thật sự có thể giúp tôi báo thù?”
“Tôi giúp anh báo thù, anh sẽ cảm thấy tôi là người tốt sao?”
“... Sẽ.” Hắn trịnh trọng gật đầu.
Lực lượng của một mình hắn thật sự quá không đáng chú ý.
Có lẽ ngay cả người kẻ thù cũng không đến gần được.
Chỉ cần có thể báo thù...
Hắn hi sinh cái gì cũng không quan trọng.
“Trong lòng anh trừ thù hận ra, còn có gì nữa?” Sơ Tranh hỏi hắn.
Chức Không hơi siết chặt nắm đấm: “Từ ngày thân nhân của tôi lần lượt qua đời, tôi đã chết rồi.”
Hắn còn sống, chẳng qua là do thù hận chống đỡ.
Sơ Tranh đứng dậy, ngón tay đặt lên bả vai Chức Không, rồi nhẹ nhàng đè xuống.
Sau đó cô xoay người xích lại gần Chức Không, khẽ mổ lên cánh môi hắn một cái.
“Tôi hi vọng từ hôm nay trở đi, trong lòng anh còn có tôi.”
Nhớ kỹ một người tốt như ta đây!
Đừng có luôn vong ân phụ nghĩa!!
Ta làm người tốt không dễ dàng đâu!
Mời thông cảm một chút cho cái nghề nghiệp chỉ có trả giá mà không cầu đáp lại này đi.
Đầu óc Chức Không ong ong, căn bản không nghe rõ Sơ Tranh nói cái gì.
Toàn bộ tâm tư đều đặt trên hành vi hôn mình của cô.
Trên cánh môi dường như còn lưu lại hương vị băng lãnh của cô.
Nhưng vô cùng mềm mại...
Như bọt biển được ngâm qua nước đá.
Lúc trước hắn luôn cảm thấy là ảo giác của mình, nhưng vừa rồi cô hôn mình một cái, mùi hương thanh lãnh quanh quẩn tới, hắn làm cách nào cũng không thể quên đi được.
Thiếu niên đột nhiên đứng dậy, trên gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp, hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi.
Hắn vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Lưu manh!”
Sơ • lưu manh • Tranh mờ mịt nhìn Chức Không vào phòng, “ầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Chẳng phải chỉ hôn có một cái thôi sao... Trước đó cũng không phải chưa từng hôn qua.
Sao lại lưu manh rồi?
Sau khi Chức Không đi vào, trong đầu mới hồi tưởng lại câu nói kia của cô.
—— Tôi hi vọng từ hôm nay trở đi, trong lòng anh còn có tôi.
Gương mặt càng nóng.
Chức Không xoa xoa gương mặt.
Cô là Huyết tộc.
Không thể tin cô.
Một hồi lâu sau, Chức Không ôm mình ngồi xổm xuống, khuôn mặt chôn trong khuỷu tay.
....
Sơ Tranh ở trong lâu đài cổ của Bruno, hành tung của Sơ Tranh được Bruno xử lý, cho nên Hạ Từ bên kia không biết cô đang ở đâu.
Điều tra học viện một lượt, cũng không tìm được bóng dáng của cô.
Hạ Từ gấp đến sắp không được.
Nhưng trừ gấp ra, thì cũng không có biện pháp khác.
Đảo mắt liền tới thịnh điển của Huyết tộc.
Lần thịnh điển trước, là lúc nữ vương Huyết tộc kế vị.
Địa điểm cử hành là ở trong tòa lâu đài cổ lớn nhất của Huyết tộc, tường vi màu máu, vây quanh lâu đài cổ.
Con đường đi vào lâu đài cổ chỉ có một.
Nền đá màu xanh ngọc trải thành lối đi dài, hoa tường vi đan chéo quấn quanh thành hình vòm trên lối đi, che chắn ánh nắng đến không còn chút kẽ hở.
Hạ Từ đang thay y phục cho Carlo.
Hạ Từ đứng phía trước, sửa sang chiếc nơ của áo đuôi tôm thật ngay ngắn.
Carlo nhìn người đàn ông trong gương, hỏi: “Vẫn không tìm được?”
“Dạ.” Hạ Từ nói: “Những nơi có thể tìm em đều đã tìm hết, nhưng từ sau khi trở về từ đảo Tử Vong, cô ta liền biến mất.”
Rõ ràng có Huyết tộc nhìn thấy cô xuống thuyền.
Nhưng rất nhanh đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Điều tra kiểu gì cũng không thể tra được tin tức.
“Người trên đảo Tử Vong không thể diệt trừ cô ta.” Carlo ngừng một chút: “Bây giờ nói không chừng cô ta đã liên hệ được với vị thân vương nào rồi.”
“Em đã phái người theo dõi, những người kia đều rất bình thường, không có gì dị thường.” Hạ Từ thấp giọng trả lời: “Thịnh điển cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần cô ta dám xuất hiện, em nhất định sẽ giải quyết xong giữa lúc cô ta gây ra chuyện.”
Carlo duỗi tay ôm Hạ Từ vào ngực, cánh môi dán lên cổ cô ta.
Răng nanh sắc bén cọ qua làn da cô ta.
Hạ Từ nhắm mắt lại chờ đợi.
Nhưng mà Carlo cũng không cắn, chỉ dán vào bên tai cô ta: “Vậy thì không được để cho ta thất vọng.”
“... Vâng.”
...
“Thân vương Carlo, thời gian dài như vậy không gặp, không nghĩ tới hôm nay gặp lại, là lúc ngươi thừa kế vương vị.”
“Được nữ vương bệ hạ hậu ái tín nhiệm.”
“Trước kia cũng không thấy nữ vương bệ hạ đối xử với ngươi tốt bao nhiêu, sao lại chọn ngươi chứ?” Huyết tộc không hề che giấu giọng điệu chất vấn của mình.
Sắc mặt Carlo không thay đổi: “Tâm tư của bệ hạ, chúng ta không thể suy đoán.”
“Ha ha...”
Carlo đứng ở phía trước, hàn huyên với những người tới trước.
Tuy nói hôm nay là ngày y kế thừa vị trí Vương của Huyết tộc, nhưng mật chỉ thoái vị kia rốt cuộc cũng không khiến huyết tộc tin phục được.
Carlo ngược lại bày ra tư thế rất là bình thản.
Chờ y ngồi vững vị trí này, rồi tìm những tên này tính sổ cũng không muộn.
“Thân vương Carlo, chúc mừng nha.” Giọng nói quyến rũ của phụ nữ truyền đến.
Thân vương Carlo ngước mắt nhìn lại, người phụ nữ váy đỏ lả lướt mà đến, eo nhỏ mông cong.
Thanh âm vũ mị, khuôn mặt cũng vũ mị.
Là một mỹ nhân.
Trong ngực cô ta còn ôm một thiếu niên, thiếu niên môi hồng răng trắng, đang có chút khiếp đảm, ánh mắt cũng không dám loạn nhìn.
Loài trường hợp như thế này, mà còn mang theo nam sủng của mình, thì cũng chỉ có thân vương Lucy mới làm ra được.
“Thân vương Lucy.” Carlo gật đầu ra hiệu.
Lucy yêu kiều cười, mị nhãn như tơ thở ra một hơi, tò mò hỏi: “Sao hôm nay không thấy tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi đâu?”
“Hạ Từ còn có chuyện khác phải làm.”
“Ai, tiểu mỹ nhân kia nha...” Lucy lộ ra một nụ cười mập mờ: “Ngươi phải nhìn cho thật kỹ nha, dù sao cũng là người bên cạnh nữ vương bệ hạ đấy.”
“Không làm phiền thân vương Lucy nhớ nhung.”
“Hừ.” Lucy hừ một tiếng, ôm thiếu niên, lắc lắc bờ eo thon tiến vào bên trong.
Những thân vương này, ai cũng khó đối phó.
Bọn họ hôm nay tới, không nhất định là tới chúc mừng y ngồi lên vương vị.
Trong đại sảnh nơi cử hành thịnh điển, Huyết tộc đứng thành tốp năm tốp ba vui vẻ trò chuyện.
Carlo dưới sự vây quanh của Huyết tộc, đi lên đài cao: “Chư vị.”
Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại, dồn dập nhìn về phía y.
Carlo hắng giọng một cái: “Nữ vương bệ hạ thoái vị, lưu lại mật chỉ, giao trách nhiệm cho ta dẫn đầu Huyết tộc...”
“Thân vương Carlo.” Trong đám người có người lên tiếng cắt ngang: “Nữ vương bệ hạ ở đâu?!”
Carlo sớm biết hôm nay nhất định sẽ gặp phải những vấn đề này, cho nên không chút hoang mang, nói: “Sau khi nữ vương bệ hạ lưu lại mật chỉ thì mất tích, chuyện này tất cả mọi người đều rõ ràng, tất nhiên ta cũng không biết nữ vương bệ hạ ở nơi nào.”
“Trước đó nữ vương bệ hạ còn rất tốt, sao lại đột nhiên thoái vị?!”
“Đúng vậy, thân vương Carlo, nếu nữ vương bệ hạ đã đưa mật chỉ thoái vị cho ngươi, vậy chắc chắn ngươi đã từng gặp nữ vương bệ hạ đúng không?”