Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1774: Chương 1774: Phong Vũ Mãn Lâu (13)




Editor: Shu: @shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Ầm ——”

Thổ phỉ đầu lĩnh bị A Mộc đá bay, đụng vào trên tường kiến trúc phía sau, ngã nhào xuống đất, bụi đất bay tung tóe.

“Cha!!”

Lúc này thiên kim thổ phỉ cũng thay đổi sắc mặt, chạy thẳng đến chỗ thổ phỉ đầu lĩnh bên kia.

“Cha, cha không sao chứ?”

“Cha!”

Thổ phỉ đầu lĩnh phun ra một búng máu, được thiên kim thổ phỉ nâng dậy, ông ta thấp giọng phân phó: “Đi mang nam nhân kia ra đây, nhanh lên!!”

Thiên kim thổ phỉ ngầm hiểu ý, lập tức xoay người chạy vào bên trong.

Nhưng còn chưa chạy được mấy bước, đã bị A Mộc ngăn lại.

Thiên kim thổ phỉ cũng biết công phu, so chiêu với A Mộc, A Mộc dù sao cũng là một nam nhân, thiên kim thổ phỉ công kích cực kỳ không biết xấu hổ, A Mộc nhất thời có chút bó tay bó chân.

Thiên kim thổ phỉ tìm đúng cơ hội, đá văng A Mộc, chạy thẳng vào trong.

Lúc này những người ở lại bên trong đều là người không biết quyền cước công phu, Khê Nam còn bị người chặn lại trong đại đường.

Thiên kim thổ phỉ tiến vào, túm lấy một thanh đao ở bên cạnh, gác lên cổ Khê Nam: “Đi!”

Khê Nam: “...”

Vừa rồi còn nói muốn bảo vệ ta, giờ lại gác đao lên cổ ta, đây là bảo vệ mà ngươi nói à?

Miệng lưỡi của nữ nhân đúng là gạt cả người lẫn quỷ.

“Dừng tay!”

Thiên kim thổ phỉ đẩy Khê Nam ra trước, đại đao đè lên cổ cậu ta, lưỡi đao sắc bén đã vạch ra một đường máu trên cổ Khê Nam.

“Nếu không dừng tay ta sẽ giết hắn!”

Đám người A Mộc nhanh chóng thu tay lại, lui về xung quanh xe ngựa.

“Khê Nam công tử...” A Mộc muốn nói lại thôi.

Chuyện gì đang xảy ra với ngươi vậy hả!

Vậy mà lại rơi vào tình cảnh như thế này!

Khê Nam: “...”

Khê Nam đã mường tượng được đoạn lịch sử đen tối này sẽ luôn đi theo mình... Nghĩ đến là lập tức muốn tự bế rồi.

Thiên kim thổ phỉ áp giải Khê Nam qua phía cha ả: “Ngươi còn dám động thử xem, ta sẽ giết hắn!”

A Mộc không nói chuyện, nhưng cũng không nhúc nhích.

“Bây giờ phải làm sao đây lâu chủ?” Có người tiến đến bên cạnh xe ngựa.

“Thả ta ra trước được không?” Sơ Tranh thấp giọng nói chuyện với Mãn Nguyệt: “Ta ra ngoài giải quyết chút chuyện.”

Thiếu niên lắc đầu.

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh âm thầm xoa xoa tay muốn đánh ngất người, ngay lúc cô chuẩn bị động thủ, dường như thiếu niên có cảm giác, ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt sâu thẳm, rất có cảm giác xuyên thấu.

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh ngượng ngùng thu tay lại, mang theo Mãn Nguyệt xuống xe.

Cô bọc áo choàng lên người hắn, thân thể thiếu niên tựa lên người cô, lại bị áo choàng che lấy, chỉ còn cái đầu lộ ra ngoài.

“Có thể đứng vững không?”

Thiếu niên khẽ gật đầu.

Sơ Tranh ôm hắn đứng vững, nâng mắt nhìn qua phía đối diện, vừa nhìn liền chống lại ánh mắt khiếp sợ của Khê Nam.

Đó là ai thế!!

Tại sao lại áp sát lâu chủ như thế!!

Cậu mới đi có bao lâu, sao bên người lâu chủ lại có một tiểu yêu tinh rồi!! Các ngươi trông nom lâu chủ kiểu gì vậy hả!!!

Sơ Tranh đã đọc ra được những tin tức này từ trong mắt Khê Nam.

Tầm mắt của thiên kim thổ phỉ cũng dính trên người thiếu niên: “Các ngươi muốn hắn cũng được, lấy hắn đến đổi!”

Thiên kim thổ phỉ chỉ vào Mãn Nguyệt.

Đám người A Mộc: “...” Người này sợ là điên rồi.

Bọn họ không biết tình huống của thiếu niên này rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà lâu chủ rõ ràng rất để tâm, ít nhất cũng để tâm hơn Khê Nam công tử, ngươi muốn dùng hắn đi đổi Khê Nam công tử, nằm mơ à?

Ừm... Hình như có chỗ nào đó không đúng?

Khê Nam công tử phải làm sao đây!?

Mãn Nguyệt bị điểm danh, lúc này liếc mắt nhìn thiên kim thổ phỉ, vẻ âm trầm từ đáy mắt hắn bốc lên, đằng đằng sát khí.

Thiên kim thổ phỉ bị ánh mắt kia nhìn đến rụt rè.

Đây là ánh mắt gì...

Nhưng rất nhanh thiên kim thổ phỉ liền phục hồi lại tinh thần, càng muốn có được hắn.

Sơ Tranh giơ tay che mắt thiếu niên lại, kéo mặt hắn qua: “Đừng nhìn lung tung.”

Thiếu niên hơi cứng lại, một lát sau ngoan ngoãn không nhìn qua bên đó nữa.

Sơ Tranh kéo áo choàng kín hơn nữa, nhìn qua thiên kim thổ phỉ bên kia, rất nhanh lại dời tầm mắt, đánh giá kiến trúc bốn phía.

Một lát sau, Sơ Tranh thình lình hỏi một câu: “Ngươi muốn hắn?”

Hắn này chỉ ai mọi người đều rõ ràng.

Thiên kim thổ phỉ: “Không phải ngươi muốn Khê Nam sao? Bây giờ ngươi dùng hắn đến đổi.”

Khê Nam: “...” Quả nhiên nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn gọi người ta Tiểu Điềm Điềm, bây giờ đã muốn mạng người ta.

Quá phận!

Tra nữ!

“Ngươi cảm thấy chỗ này của ngươi...” Sơ Tranh ra hiệu kiến trúc bốn phía: “Có thể nuôi nổi thẻ... Mãn Nguyệt nhà ta?”

Nơi tàn tạ như này là nơi thẻ nhà ta ở được sao?

Thiên kim thổ phỉ: “...”

Đùa gì vậy?

Chỗ này của ả thì sao chứ?

Mỗi ngày đều có thịt có cá ăn, chẳng lẽ còn có thể bạc đãi hắn hay sao?

“Ngươi bớt nói lời vô nghĩa đi, ngươi có đổi không?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiên kim thổ phỉ hiện lên một tia âm ngoan: “Ngươi không đổi ta sẽ giết hắn đấy!”

Ngữ khí của Sơ Tranh lãnh đạm: “Ngươi giết hắn thì không còn lợi thế gì nữa, ngươi xác định?”

Khê Nam: “...” Cứ cảm thấy ta sắp bị vứt bỏ rồi, cảm giác này không hề tuyệt vời tẹo nào.

Người của đám thổ phỉ bên kia đều đã đổ xuống gần hết, đến cả thổ phỉ đầu lĩnh cũng bị thương, những người còn lại đều là người già bệnh tật yếu đuối trong trại, làm sao có thể chống lại đám người này.

Thiên kim thổ phỉ đương nhiên không dám giết chết Khê Nam.

Nhưng mà...

“Đúng là ta không dám giết hắn, nhưng có thiếu mất cái tay cái chân nào hay không, thì cũng không nhất định đâu.”

“Ồ.”

Phản ứng của Sơ Tranh nằm ngoài dự liệu của thiên kim thổ phỉ, bình tĩnh đến có chút quá mức rồi, thế này thì ả tiếp thế nào đây?

Sơ Tranh đột nhiên giơ tay, thiên kim thổ phỉ hoảng sợ, lùi về sau theo bản năng.

Dưới chân không biết giẫm trúng cái gì, thân thể đột nhiên không thể khống chế trượt ngã ra sau.

Khê Nam ngay lập tức dùng bả xô ả ra, cấp tốc lăn khỏi chỗ đó, được lâu chúng Phong Mãn Lâu đón lấy, mang về bên này.

Thiên kim thổ phỉ ngã xuống đất, đao thiếu chút nữa chém lên mặt ả.

Phù phù phù...

Thiên kim thổ phỉ thở hổn hển, thiếu chút nữa thì ả bị hủy dung rồi.

Thiên kim thổ phỉ đột nhiên nhìn qua phía Sơ Tranh, ai ngờ nghênh đón ả là hai thanh kiếm bay qua.

“...”

Cô nương váy tím ôm lấy thiếu niên trong ngực, dễ như trở bàn tay leo lên xe ngựa, rèm xe hạ xuống, ngăn chặn tầm mắt mọi người.

“Đi.”

Âm thanh lạnh lẽo truyền ra từ trong xe ngựa, lâu chúng dắt ngựa lập tức chuyển phương hướng, đi xuống núi.

Cô căn bản khinh thường nhìn thêm một cái...

Khê Nam cho người lấy đồ từ chỗ thiên kim thổ phỉ về giúp cậu ta.

Những người còn lại của Phong Mãn Lâu cũng nhanh chóng rời khỏi, rất nhanh trong trại cũng chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn đỏ rực.

Người còn có thể động trên mặt đất dìu nhau đứng lên.

“Kia... Hình như là người của Phong Mãn Lâu.” Cuối cùng có người lưỡng lự lên tiếng: “Xe ngựa treo bảng hiệu của Phong Mãn Lâu...”

Phong Mãn Lâu...

Trên giang hồ ai chẳng biết môn phái kia là môn phái cùng đường mạt lộ, nghèo rớt mồng tơi, chẳng mấy chốc sẽ tan vỡ.

Nhưng đám người này nhìn... Không giống nha?

“Bọn họ buông tha cho chúng ta rồi à?” Có người nhỏ giọng nói.

“Chắc là thế...”

Suy cho cùng nếu họ muốn giết bọn chúng, thì hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.

Nhưng mà bọn họ không hề động tay, chắc là đã buông tha cho đám người chúng ta rồi nhỉ?

Ngay lúc đám thổ phỉ này còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên một đội quan binh xông lên từ dưới chân núi.

Đám thổ phỉ này vừa bị đánh cho nằm bò, đối mặt với mấy quan binh này, làm gì còn đường phản kháng.

Tiếng kêu rên trong trại tràn ra, đảo mắt một cái đám thổ phỉ trên toàn núi đều bị bắt sạch sẽ.

Buông tha cho bọn họ hồi nào chứ hả!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.