Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1775: Chương 1775: Phong Vũ Mãn Lâu (14)




Editor: Shu: @shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Khê Nam trở lại chỗ ở tạm, trước tiên kinh ngạc một phen vì sự xa hoa của chỗ ở, sau đó đầu óc chìm trong một đống bát quái.

Cậu muốn biết tên tiểu bạch kiểm bên cạnh lâu chủ là ai!

Kỳ thật lâu chúng cũng không rõ ràng.

“Chính là do lâu chủ cứu về... Thân thế hình như khá thảm.” Cuộc trò chuyện giữa Sơ Tranh với Diêm Nha, lâu chúng đều không nghe được, tự nhiên không rõ ràng lắm cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

“Chỉ như vậy?”

Một người lớn như vậy, mà các ngươi chỉ có tí tin tức này? Lừa ai đấy hả! Sao lâu chủ lại đối tốt với tên tiểu bạch kiểm đó như vậy?

“Khê Nam công tử, nếu không ngài hỏi lâu chủ đi?” Lâu chúng dè dặt nói.

Khê Nam: “...”

Khê Nam ngáp một cái: “Ta vẫn còn hơi mệt, muốn nghỉ ngơi rồi, các ngươi đi xuống trước đi.”

Lâu chúng: “...”

Mọi người rời khỏi phòng, Khê Nam hất chân lấy đà ngồi dậy, cau mày suy tư.

Lâu chủ muốn một nam nhân cũng chả hề gì, nhưng mà nam nhân này... Thân thế sạch sẽ hay không, có nguy hại gì đến lâu chủ không.

Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, cậu trở về cũng đừng mơ mà sống nữa, Tả hộ pháp sẽ lột chết cậu!

Khê Nam cân nhắc một hồi, đi tìm Sơ Tranh.

Thiếu niên đã ngủ, Sơ Tranh dựa vào lan can ngoài phòng, nhìn đám hoa trong viện, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lâu chủ.”

Khê Nam đi qua, cung kính kêu một tiếng.

“Ừ.” Sơ Tranh thu hồi tầm mắt đặt trên đám hoa kia, quay đầu nhìn Khê Nam một cái: “Tốt rồi?”

“Ặc...” Khê Nam lúng túng: “Vốn cũng không bị thương gì, là nữ nhân kia hạ nhuyễn cốt tán lên người ta, nếu không lấy năng lực của ta làm sao lại bị ả ép bái đường được chứ.”

Nói đến phía sau, Khê Nam còn tự chính danh cho mình, cậu không yếu gà như vậy.

Sơ Tranh không nói gì cả: “Tìm được đồ chưa?”

Khê Nam không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ hỏi câu này, nói: “Tìm được rồi.”

Tân Vũ là đồ quên trước quên sau, không bao giờ cho nàng giữ đồ nữa!

“À mà lâu chủ...” Khê Nam quay ra nhìn cửa phía sau một cái: “Vị công tử tên Mãn Nguyệt kia, có lai lịch thế nào?”

Chuyện này Sơ Tranh cũng không định giấu diếm, nói đơn giản lại.

“Người của Mãn phủ?” Không phải Tân Vũ vì đến Mãn phủ nên mới bị thương sao? Nếu không phải vì chuyện này, cậu cũng sẽ không lưu lạc đến nông nỗi kia!

Biểu tình Khê Nam trở nên có chút khó coi: “Đều đã chết hết?”

Vướng mắc giữa Mãn phủ và Phong Mãn Lâu có thể truy đến lúc ban đầu Phong Mãn Lâu mới thành lập, nghe đâu thanh kiếm mà Tân Vũ đi lấy về... Là vật đính ước mà lâu chủ đầu tiên đảm nhận Phong Mãn Lâu tặng cho thiên kim của Mãn phủ.

Có điều... Đây đều là nghe đồn.

Trước kia lâu chủ tìm được một phần thẻ tre để lại, chứng minh lời đồn kia hơn phân nửa là giả.

Bây giờ đột nhiên nói cho cậu biết, Mãn phủ bị người ta đồ sát rồi?

Chuyện này...

Thật lâu sau Khê Nam mới tìm được giọng nói của mình về: “Ai... Làm ra vậy?” Đồ sát cả nhà người ta, cũng quá mẹ nó hung tàn rồi.

Có điều loại chuyện báo thù đồ sát cả nhà người ta trong giang hồ cũng không ít, Khê Nam trừ cảm khái một phen, thì cũng không có cảm giác quá lớn.

Chính bản thân mình cậu cũng quản không nổi, đâu rảnh đi quản người khác!!!

Sơ Tranh lắc đầu: “Không biết.”

Khê Nam rất rối rắm: “Vậy... Lâu chủ dự định thu xếp cho vị công tử kia thế nào?” Chuyện này có rước họa vào thân không đây?

Bây giờ Phong Mãn Lâu bọn họ cũng không khá giả gì cả.

Cũng không phải Khê Nam không thiện tâm, chỉ là dưới tình huống bây giờ của Phong Mãn Lâu, cậu thật sự không thiện tâm nổi.

Đoạn thời gian này đúng Sơ Tranh là đem ra được ít tiền, nhưng cô xài hết rồi thì sao?!

Cậu phải nhìn xa trông rộng chứ!

“Mang về.” Nuôi cho béo lên thôi.

Còn có thể thu xếp như thế nào nữa?

Đó là thẻ người tốt của ta mà!

“...” Khê Nam trầm mặc một hồi: “Lâu chủ, ngài có nghĩ tới hay không, mấy người truy sát vị công tử này, sẽ chỉ vậy mà dừng tay sao?”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Chúng ta mang theo hắn không an toàn.” Khê Nam nói: “Không bằng đưa hắn qua chỗ minh chủ, mời minh chủ chủ trì công đạo cho hắn, vừa an toàn lại...”

“Khê Nam.”

Sơ Tranh ngắt lời cậu.

“Hắn là người của ta, không đi đâu cả, chỉ đi theo ta.”

Khê Nam: “...”

Khê Nam xém chút một hơi không đi lên được.

Cái gì gọi là người của ngài?

Lúc này mới qua bao lâu hả?

Sao lại thành người của ngài rồi?

Chuyện Sơ Tranh đã quyết định thì sẽ không thay đổi, Khê Nam nhắc tới nhắc lui bên tai Sơ Tranh nửa ngày, Sơ Tranh cũng không có phản ứng gì.

Cuối cùng Khê Nam chỉ có thể đi cáo trạng với Tả hộ pháp, thuận tiện cho người đi điều tra chuyện của Mãn Phủ một chút.

-

Sơ Tranh nói với Khê Nam xong, đẩy cửa phòng ra đi vào.

Thiếu niên đã tỉnh, ngồi ở bên giường, hai mắt không có tiêu cự nhìn mành rủ xuống bên cạnh.

Sơ Tranh tiến vào có động tĩnh, con ngươi không có tiêu cự của thiếu niên nháy mắt đề phòng nhìn qua bên này.

Thấy là Sơ Tranh, hắn lại di chuyển tầm mắt, tiếp tục không có tiêu cự nhìn chằm chằm mành.

Trước mắt thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện một bó hoa màu xanh lam, tiêu cự liền bị hấp dẫn.

Hắn thuận theo bàn tay cầm hoa nhìn lên, chạm vào ánh mắt của Sơ Tranh.

“Tặng ngươi.”

Trong mắt thiếu niên có lưu quang xẹt qua, cảm xúc tối tăm tuôn ra từ đáy mắt, đột nhiên giơ tay đánh rớt hoa trong tay Sơ Tranh xuống, nhấc chân liền muốn dẫm lên.

Sơ Tranh vốn tưởng rằng tâm tình hắn đã tốt hơn một chút, ai biết hắn lại có phản ứng này: “Ngươi giẫm lên thử xem.”

Chân thiếu niên đang giơ lên cứng lại giữa không trung.

“Nhặt lên.” Sơ Tranh tiếp tục lên tiếng.

Thiếu niên trừng Sơ Tranh một cái, dường như không thích Sơ Tranh dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, cũng không thích Sơ Tranh ra lệnh cho hắn.

Nhưng Sơ Tranh cũng không nhượng bộ: “Nhặt lên.”

Thiếu niên hít thở rõ gấp rút, một hồi lâu sau hắn rút chân về, xoay người trực tiếp cuộn tròn lại trên giường, đưa lưng về phía Sơ Tranh.

Rầm ——

Tiếng đóng cửa khiến thân thể thiếu niên run lên.

Hắn quay đầu nhìn về phía căn phòng trống rỗng, biểu tình không có gì biến hóa, duy trì tư thế kia một hồi lâu, tầm mắt thiếu niên rơi trên hoa nằm lẻ loi trơ trọi trên mặt đất.

Mãn Nguyệt nhếch môi, chậm rãi bò xuống, giơ tay nhặt đám hoa kia lên, đáy mắt hắn hiện lên một tia chán ghét, lại giơ tay cẩn thận vỗ vỗ bụi đất phía trên, sau đó ôm đám hoa kia nằm xuống, cuộn mình thành một cục.

-

“Lâu chủ, bữa tối...”

“Ngươi đưa qua cho hắn đi.” Sơ Tranh không thèm ngẩng đầu lên nói.

Lâu chúng nuốt nuốt nước bọt: “Vậy công tử sẽ tức giận đấy?”

“Thích ăn hay không thì tùy.” Ta không hầu hạ nữa!!

Lâu chúng: “...”

Đây là sao vậy chứ?

Lâu chúng cũng không dám hỏi, đi đưa bữa tối cho Mãn Nguyệt, lần này Mãn Nguyệt ngược lại không hất tung mâm, có điều hắn không để ý đến người khác, nghiêng người nằm đó, gọi kiểu gì cũng không có phản ứng.

Nếu như không phải xác định hắn còn thở, thì bọn họ đều cho rằng hắn đã treo rồi.

“Lâu chủ, vị công tử kia không có phản ứng...”

“Không phát giận?”

“Không... Nhưng mà gọi kiểu gì cũng không để ý đến người khác.”

Sơ Tranh hít sâu một hơi, sau khi mặc niệm mấy lần thẻ người tốt, làm người tốt dưới đáy lòng, cho người lại làm thêm một phần đồ ăn đưa qua.

Cô tự mình bưng khay đi qua, vừa mới vào cửa, thiếu niên đang nằm liền ngồi dậy.

Sơ Tranh còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã đi xuống, đi đến trước mặt cô, đưa đám hoa kia tới trước mặt cô.

“Nhặt lên rồi.” Hắn nói.

Hắn để hoa lên khay Sơ Tranh đang bưng, sau đó xoay người trở về trên giường, nằm xuống đưa lưng về phía cô.

Bệnh gì đây!

“Dậy ăn cơm.” Sơ Tranh để khay xuống, lạnh giọng gọi hắn.

Mãn Nguyệt không có phản ứng, cả phòng đều yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.