Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dù sao Sơ Tranh cũng không thích con thiêu thân lớn kia, nhìn kỳ quái dọa người, còn không mọc lông.
“Chủ nhân... Chủ nhân... ngài ở đâu!!”
“Chủ nhân...”
Thanh âm của Cửu Khúc vạch phá bóng đêm, cũng cắt ngang cuộc trò chuyện của Sơ Tranh và Linh Tích.
“Gâu!! Gâu gâu gâu!!” Một Tấc lập tức nhảy dựng lên, chạy qua phía âm thanh truyền tới.
“Một Tấc!” Cửu Khúc và Một Tấc tụ hợp: “Ngươi và chủ nhân ở cùng nhau sao?”
“Gâu gâu gâu!” Còn có tiểu tặc cướp vòng cổ của ta nữa.
Tiểu thiếu niên rất nhanh cùng Một Tấc trở về, tiếng lục lạc trên mắt cá chân phá lệ thanh thúy.
“Chủ nhân.”
Cửu Khúc nhu thuận kêu một tiếng.
“Đều bắt được rồi?”
“Còn có một ít, ta nghe thấy bên này có động tĩnh, lo lắng cho ngài, nên lập tức trở về trước.” Cửu Khúc nói.
Ánh mắt hắn không ngừng liếc về phía Sơ Tranh.
Ám ma pháp sư này...
Sao chủ nhân lại ở chung với nàng?
Rõ ràng nàng chính là ám ma pháp sư, vì sao chủ nhân phải bao che cho nàng?
Cửu Khúc nghĩ mãi mà không rõ.
Nhưng quyết định của chủ nhân thì đều không sai.
Linh Tích hơi nhíu mày: “Không thể để bọn nó rời khỏi nơi này, bằng không thì sẽ phiền toái hơn.”
“Dạ.” Cửu Khúc nói: “Cửu Khúc lập tức đi ngay.”
“Ta đi cùng với ngươi.” Linh Tích đứng dậy.
“Chủ nhân, không cần...”
“Đi thôi.” Giọng điệu của Linh Tích mặc dù thanh đạm, nhưng lại quả quyết không thay đổi được.
Cửu Khúc lập tức không nói gì nữa.
“Chủ nhân, những con này làm sao bây giờ?” Cửu Khúc chỉ vào đám Ma Điệp bị Sơ Tranh treo trên cây.
Linh Tích nói: “Bọn nó sợ nước, gặp nước rồi giết, thì sẽ không tái sinh.”
“Phía trước có một dòng suối nhỏ.” Cửu Khúc chỉ vào phương hướng hắn vừa đi đến: “Vừa rồi ta đi từ bên kia tới.”
“Dẫn đường đi.”
“Dạ.”
Nhưng Cửu Khúc nhìn Ma Điệp bị treo ở trên cây, lập tức có chút sầu muộn.
Cái này không giống như ma pháp nha?
Những ngân quang chầm chậm lưu động kia là cái gì... sao lại cảm thấy là lạ?
“Chủ nhân, cái này...”
Linh Tích không nhìn thấy tình huống cụ thể, chỉ có thể xác định những Ma Điệp đó thành đoàn phân tán ở bốn phía.
“Sao thế?”
“Bọn nó đều treo ở trên cây, Cửu Khúc không biết làm sao để lấy xuống.” Cửu Khúc nhỏ giọng hình dung cho Linh Tích một lần.
Linh Tích: “...”
Linh Tích quay người nhìn về phía Sơ Tranh, ánh mắt hắn, có thể chuẩn xác rơi trên người cô, thậm chí có thể đối diện với tầm mắt của cô.
“Cô nương, có thể làm phiền ngươi, lấy những con Ma Điệp này xuống không.”
“Ngươi muốn giết bọn nó?”
Linh Tích gật đầu: “Giữ bọn nó lại chỉ là tai họa.”
“Ồ.”
Sơ Tranh giơ tay.
Ngân quang đột nhiên hoàn toàn hiển lộ ra, Ma Điệp bị ngân quang bện thành lưới nhốt ở bên trong.
Đầu ngón tay Sơ Tranh vẽ một vòng trong không khí, một đoàn Ma Điệp treo trên cây, trong nháy mắt chôn vùi. Ngân quang rào rào rơi xuống, tựa như trời giáng lưu quang, hỏa thụ ngân hoa.
Cửu Khúc hơi trừng lớn mắt.
Cửu Khúc chuyển mắt về phía Sơ Tranh.
Cô nương kia chậm rãi thu tay lại, ánh mắt bình tĩnh đến không nổi sóng, giống như chuyện vừa phát sinh, đối với cô mà nói, chỉ là chút chuyện nhỏ, vung tay lên là có thể giải quyết được.
“Được rồi.”
Linh Tích không nhìn thấy những lưu quang kia, chỉ là phát hiện khí tức thuộc về Ma Điệp biến mất.
Sơ Tranh nói, làm hắn nghi hoặc nhìn về phía Cửu Khúc.
“Chủ nhân... Ma Điệp đều chết hết.” Ám ma pháp sư lợi hại như vậy sao?
Linh Tích nghe vậy, cũng có nghi hoặc giống như Cửu Khúc.
Nhưng mà rất nhanh hắn liền phủ nhận ý nghĩ này, vừa rồi cô không sử dụng ma pháp hệ ám, hắn không cảm giác được bất luận nguyên tố ám nào.
“Cô nương làm bằng cách nào?”
“Cái này không cần thiết phải nói cho ngươi chứ?” Sơ Tranh lãnh lãnh đạm đạm liếc nhìn hắn.
“... Ừ.” Linh Tích rũ mắt xuống: “Chỉ là tò mò, cô nương làm sao có thể tuỳ tiện tiêu diệt được nhiều Ma Điệp như vậy.”
Ma pháp bình thường chỉ có thể tạo thành tổn thương cho Ma Điệp, bọn nó sẽ chỉ phân liệt ra càng nhiều.
Cho dù là ma pháp hệ hỏa cũng không được... sau khi hệ hỏa đốt thành tro bụi, sẽ trở nên càng kinh khủng hơn.
Nhược điểm duy nhất chính là sợ nước.
Chỉ có thể tiêu diệt chúng nó trong nước.
Sơ Tranh theo bản năng nói: “Ngươi tò mò thì ta phải nói cho ngươi biết?”
“Cô nương không muốn nói, ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu.” Linh Tích chậm rãi nói: “Đa tạ ân viện thủ của cô nương ở trong sơn động, nếu như cô nương có việc cần giúp đỡ, có thể tới Quang Minh Thần Điện tìm ta. Cô nương xin cứ tự nhiên, xin từ biệt, hi vọng cô nương có thể tự giải quyết tốt, đừng đi sai đường.”
Sơ Tranh nhéo mu bàn tay mình một cái.
Cho mi lanh mồm lanh miệng này!
Lần này thì tốt rồi.
Đương nhiên bảo Sơ Tranh hạ thấp tư thái, nói ta nguyện ý nói cho ngươi biết, thì chuyện đó là không có khả năng.
Cho nên cô —— đi theo.
Linh Tích có thể cảm giác được Sơ Tranh đi theo hắn, nhưng hắn không lên tiếng, chỉ theo chân Cửu Khúc đi lên phía trước.
Đường núi gập ghềnh, Linh Tích ngẫu nhiên cũng sẽ đạp hụt, lúc này Một Tấc liền biểu hiện ra bản lĩnh đặc biệt của mình.
Nó ở phía trước dẫn đường, Linh Tích chỉ thỉnh thoảng sẽ dẫm lên một ít cành khô, hoàn toàn sẽ không dẫm trúng đồ vật không nên giẫm.
“Chủ nhân, ta nhìn thấy Ma Điệp.”
Cửu Khúc chỉ về phía rừng cây đằng trước.
Lúc này bọn họ đang đứng trên một sườn dốc, độ dốc không cao, nhưng có thể nhìn thấy toàn bộ những thứ phía dưới rừng cây.
Ma Điệp màu trắng phi thường dễ thấy, nhưng mà sắc mặt Cửu Khúc rất nhanh liền thay đổi.
Những con Ma Điệp đó...
Sao lại nhiều như vậy?
Vừa rồi hắn chỉ còn lại một đoàn nhỏ chưa bắt được mà thôi.
“Chủ nhân, giống như có người từng công kích bọn nó, số lượng nhiều lên rất nhiều.”
Linh Tích cũng đã cảm nhận được khí tức của Ma Điệp: “Ở giữa có người.”
Ở giữa đàn Ma Điệp màu trắng, rõ ràng có ánh sáng ma pháp hiện lên.
Theo đội ngũ Ma Điệp càng ngày càng khổng lồ, cách bọn họ càng ngày càng gần, Cửu Khúc cũng thấy rõ người bên trong.
“Là bọn họ!”
Đám người lúc trước gặp phải.
Bởi vì gặp phải Ma Điệp, bọn họ liền phân tán.
Đám người kia đã dẫn theo Ma Điệp băng băng mà tới, nam nhân trung niên che chở nữ tử, xông lên phía trước, Ma Điệp không ngừng công kích bọn họ, có thể là biết ma pháp công kích ngược lại sẽ làm Ma Điệp gia tăng, những người này chỉ có thể ôm đầu chạy, hoặc là thuần túy dùng vật lý để xua đuổi.
“Tế ti đại nhân!” Nam nhân trung niên hô to một tiếng: “Cứu mạng!”
Nữ tử ngẩng đầu nhìn một chút, trông thấy nam nhân đứng trên sườn dốc, con ngươi lập tức sáng lên.
Song khi ánh mắt nàng ta quét qua nhìn thấy Sơ Tranh, biểu cảm lập tức trở nên khó coi.
Sao cô cũng ở đây?
Còn đứng chung một chỗ với tế ti đại nhân?
Dưới đáy lòng nữ tử giống như có một dây gai, đang quấn quanh đáy lòng nàng ta đến rất không thoải mái.
Trên người nữ tử chật vật không chịu nổi, nàng ta dùng ma pháp che chở mình, là người đầu tiên xông lên sườn dốc.
Cũng không biết là cố ý hay là vô ý, nữ tử đánh về phía Sơ Tranh bên kia.
Dường như muốn đụng phải Sơ Tranh.
Phía dưới chính là đàn Ma Điệp đang đuổi theo, nếu Sơ Tranh là người bình thường, cứ như vậy bị đụng xuống, thì có lẽ không chạy thoát được.
Sơ Tranh lách mình tránh đi, không nói hai lời liền đạp lại.
Chó chết!
Nữ tử vốn còn chưa đứng vững, bị Sơ Tranh đạp một cái, ùng ục lăn xuống dưới.
“A —— “
Nam nhân trung niên kinh hãi, không quản chuyện chạy trốn nữa, quay trở lại vớt nữ tử.
Nam nhân trung niên muốn kéo nữ tử lại, nhưng hắn ta phát hiện nữ tử đột nhiên trở nên rất nặng, Ma Điệp nhào lên, đâm loạn trên người bọn họ, cắn xé.
Một con Ma Điệp trong này thì lực công kích đều không mạnh, nhưng không chịu nổi nhiều con hướng về thân thể cắn xé như vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc, đã trở thành huyết nhân.
Ma pháp đánh tới, Ma Điệp sẽ còn phân ra càng nhiều hơn.
Quả thực là muốn mạng.
Giọng nói của nam nhân trung niên truyền lên: “Tế ti đại nhân! Tế ti đại nhân, cứu mạng!!”