Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Linh Tích tựa hồ muốn ra tay, Sơ Tranh một tay đè hắn lại: “Ngươi muốn cứu nàng ta?”
Lông mày Linh Tích cau lại: “Cô nương...”
Linh Tích còn chưa nói hết câu, ý thức liền trầm xuống, cả người đều ngã xuống, Sơ Tranh giơ tay đỡ lấy hắn.
Mi tâm Cửu Khúc cuồng loạn: “Ngươi làm gì thế!”
Sơ Tranh kéo người ôm lên, trước khi Cửu Khúc động thủ, cực nhanh lách vào trong bóng đêm.
“Chủ nhân!!”
Cửu Khúc hét lớn một tiếng, lập tức đuổi theo.
Một Tấc “Ngao” một tiếng, cũng vội vàng đuổi theo, lưu lại một đám người đần độn.
...
Tốc độ của Sơ Tranh cực nhanh, rất nhanh liền vứt bỏ Cửu Khúc và Một Tấc.
Cô đi xuyên qua rừng cây một hồi, tìm được một nơi sạch sẽ, cẩn thận buông Linh Tích xuống.
Trong khe núi ban đêm dài dằng dặc lại vắng lặng.
Sương mù vô thanh vô tức bao phủ trên khe núi.
Linh Tích cảm thấy như mình đang ở trong giấc mộng, trong mộng hắn đứng trên Quang Minh Thần Điện.
Quang Minh Thần Điện trang trọng thánh khiết, bỗng nhiên bắt đầu loang lổ vết máu.
Vết máu không ngừng hội tụ bên chân hắn.
Ngay khi vết máu sắp leo lên người hắn, Linh Tích bỗng nhiên tỉnh lại.
Hắn hơi thở dốc.
Nhưng mà rất nhanh liền cảm thấy không đúng, lúc này mình đang dựa vào ngực người khác...
Trí nhớ trước khi ngất đi chen chúc mà tới.
Người hắn dựa vào, ấm áp lại thoải mái.
Đó là cảm giác Linh Tích chưa từng có, toàn thân, thậm chí cả linh hồn, dường như cũng được an ủi.
Làm hắn cũng không nhịn được thả lỏng ra.
Muốn dựa nhiều hơn một lúc nữa.
Nhưng mà Linh Tích rất nhanh tỉnh táo lại.
Linh Tích bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về nơi mình vừa dựa, hắn cảm giác được khí tức của Sơ Tranh.
“Vì sao ngươi lại đánh ta ngất xỉu?” Linh Tích nói: “Những người kia đâu?”
“Ta không muốn ngươi cứu bọn họ.” Thanh âm của Sơ Tranh có chút thấp, tựa hồ vừa tỉnh ngủ, cách màn sương mù dày đặc, rầu rĩ.
Không phải thẻ người tốt đã hắc hóa sao?
Vì sao lại còn những ý nghĩ như cứu người chứ?
Đây không phải là ý nghĩ mà một thẻ người tốt hắc hóa đủ tư cách nên có.
Linh Tích nhíu mày: “Vì sao?”
“Ngươi không nhìn thấy...” Sơ Tranh ngừng một chút, không thèm để ý nói: “Nói cho ngươi ngươi cũng không tin.”
Linh Tích đan chéo hai tay đặt trước người: “Cô nương, không phải ngươi nói phải làm người tốt sao?”
“Ừ.” Sơ Tranh hờ hững nhìn hắn: “Làm người tốt của riêng ngươi.”
“...”
Linh Tích hơi trố mắt.
Nửa ngày sau hắn mới hé miệng: “Ngươi cứ như vậy nhìn bọn họ... Bọn họ có khả năng sẽ chết.”
“Ngươi có thiện tâm như thế?”
Câu nói kia của Sơ Tranh giống như mang theo châm, đột nhiên chui đáy lòng vào Linh Tích.
Đầu ngón tay hắn hơi siết chặt: “Ta là chủ nhân của Quang Minh Thần Điện, lý ra ta nên chiếu cố bọn họ.”
“Thế nhưng ta không cho phép.” Sơ Tranh bá đạo ngang ngược nói: “Ta không cho phép ngươi cứu bọn họ, thế nào?”
Thẻ người tốt vẫn phải giam lại mới tương đối an toàn.
“Ngươi...”
Linh Tích lười lý luận với Sơ Tranh, phất tay áo rời đi.
Không có Một Tấc dẫn đường, cũng không phải hoàn cảnh quen thuộc, Linh Tích đi chậm hơn, thỉnh thoảng còn bị cành khô bên cạnh quét đến.
“Ngươi đi đâu?”
Thanh âm của Sơ Tranh từ phía sau vang lên.
“Trở về.” Giọng nói của Linh Tích không có dấu hiệu tức giận, nhưng so với trước đó thì lãnh đạm hơn không ít.
“Không cho phép.”
Sơ Tranh vòng đến phía trước, Linh Tích bỗng nhiên dừng lại, nhưng vẫn ở rất gần Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay liền có thể kéo hắn vào trong ngực.
Linh Tích tự động lui lại một bước.
“Cô nương, vì sao không cho phép ta cứu bọn họ?”
“Nàng ta động thủ với ta trước.” Sơ Tranh nói: “Nếu không phải ta lợi hại, thì người chết chính là ta.”
Nhân từ đối với địch nhân, chính là tàn nhẫn đối với mình.
Cô mới không làm.
Mi tâm Linh Tích nhẹ chau lại, tựa hồ đang cân nhắc lời Sơ Tranh nói, là thật là giả.
“Ngươi có đói bụng không?” Sơ Tranh cầm cổ tay của hắn: “Ta tìm đồ ăn cho ngươi.”
Cô thả thấp thanh âm, vẫn lạnh lẽo bình tĩnh như cũ, nhưng lại làm cho người ta nghe ra mấy phần hương vị nhẹ dỗ dành.
Không thể hung dữ với thẻ người tốt.
Bằng không hắn cảm thấy ta là người xấu thì làm sao bây giờ.
Linh Tích đột nhiên không biết nên cự tuyệt thế nào.
Lời cự tuyệt đã đến bên miệng, nhưng hắn không nói nên lời, âm thanh giống như bị người bóp lấy vậy.
...
Linh Tích ăn đồ ăn xong, Sơ Tranh ngồi tới, kéo tay hắn, dùng khăn ướt lau tay cho hắn.
“Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân.” Linh Tích muốn rút tay về.
Sơ Tranh ấn lấy tay hắn: “Ôm cũng ôm rồi.” Nắm tay thì thế nào!?
Một đại nam nhân mà ngượng ngừng xoắn xuýt.
Giống kiểu gì chứ!
Bốn chữ không nặng không nhẹ đập ở bên tai Linh Tích, giống như một viên đá đập xuống mặt hồ tĩnh lặng, kích thích từng gợn sóng.
Có lẽ Linh Tích nghĩ đến chuyện lúc trước, trên gương mặt tuấn lãng luôn luôn làm cho người ta cảm thấy thánh khiết kia, lộ ra một chút ửng đỏ.
Môi mỏng khiêu gợi nhẹ nhàng nhếch, chỉ lộ ra một đường, lông mi dài run rẩy, tựa như hồ điệp bị kinh sợ.
Linh Tích không nhìn thấy động tác của Sơ Tranh, chỉ có thể cảm nhận được cô cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay của hắn.
Đầu ngón tay cô thỉnh thoảng cọ qua tâm tay, mang theo cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ, sau lưng cũng dâng lên một trận ma ý.
Màu đỏ ửng trên mặt hắn càng nhiều, làm nổi bật lên gương mặt trắng như bạch sứ của hắn.
“Cô nương...”
“Ta tên Sơ Tranh.”
Linh Tích sững sờ.
Nửa ngày sau mới phản ứng được, thời gian dài như vậy, hắn cũng chưa từng hỏi xem cô tên là gì.
“Sơ Tranh cô nương.” Linh Tích đổi giọng: “Ma Điệp không thể thả ra, ta phải trở về.”
Hắn không nhắc lại chuyện cứu người, chỉ nói Ma Điệp.
“Ừ.”
Sơ Tranh lãnh đạm đáp một tiếng.
Linh Tích không rõ ý tứ của cô lắm.
Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể động thủ, nhưng hắn không có.
Linh Tích không biết vì sao.
Hắn chỉ là không muốn... không muốn động thủ với cô.
Sơ Tranh dẫn Linh Tích theo đường cũ trở về.
Không có Một Tấc dẫn đường, Linh Tích vừa đi vừa nghỉ, mặc dù cũng có thể tránh chướng ngại vật, nhưng lại cần thời gian rất lâu.
Cánh tay xuôi bên người Linh Tích đột nhiên bị người giữ chặt.
“Sơ Tranh cô nương?”
“Ta dắt ngươi, đi nhanh hơn.” Thanh âm của Sơ Tranh vang lên bên tai.
Linh Tích: “...”
Linh Tích suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng không hất Sơ Tranh ra.
Sơ Tranh đi phía trước, Linh Tích theo phía sau.
Thế giới trước mắt hắn, đều do nguyên tố tạo dựng mà thành, thế giới rực rỡ sắc màu của nguyên tố.
Thế giới nguyên tố, thường thấy nhất chính là phong hỏa thủy thổ lôi, những màu sắc này xinh đẹp lại chói lọi.
Nguyên tố ám cũng không nhiều, bọn nó luôn luôn giấu mình ở nơi hẻo lánh, trong lúc lơ đãng mới thoát ra một chút.
Vậy mà lúc này trước mắt hắn dường như chỉ còn lại nguyên tố ám.
Linh Tích thất thần, dưới chân đạp hụt.
Thân thể mất cân bằng, bên hông đột nhiên siết chặt, sau đó cả người ngã về phía trước.
“Cẩn thận một chút.” Sơ Tranh ôm hắn: “Bằng không thì ta ôm ngươi?”
Bị va chạm, lát nữa người khổ lại là ta!
Linh Tích dán vào thân thể Sơ Tranh, có chút khẩn trương lắc đầu: “Không cần, ta có thể.”
“Ồ.”
....
Nửa đường gặp được Cửu Khúc và Một Tấc đang tìm bọn họ.
“Gâu gâu gâu gâu!”
Tiếng sủa của Một Tấc vang dội điếc tai, cách thật xa cũng có thể nghe thấy.
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Hốc mắt Cửu Khúc đỏ bừng, vừa vội vừa giận: “Nữ nhân này...”
Ánh mắt Cửu Khúc rơi vào cánh tay giao nhau của hai người.
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt đảo quanh trên người Sơ Tranh và Linh Tích.
Chủ nhân thế mà lại cho nàng nắm?
Không phải chủ nhân ghét nhất là người khác đụng vào mình sao?
Cửu Khúc ở bên cạnh hầu hạ nhiều năm như vậy, cùng lắm cũng chỉ có thể đụng tới y phục của hắn...
“Không sao.” Dường như Linh Tích không phát giác được, tư thế của mình và Sơ Tranh quá mập mờ, chỉ nói khẽ: “Đi về trước nhìn xem.”