Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Rốt cuộc Sơ Tranh có phải là ám ma pháp sư hay không, kỳ thật bốn vị trưởng lão cũng không có thông tin xác thực.
“Người tên Sơ Tranh kia, rốt cuộc có phải là ám ma pháp sư không?”
“Trước đó Diệp Thư Lương nói với chúng ta...”
“Ngươi đừng đề cập đến Diệp Thư Lương, ai biết lúc ấy hắn nghĩ thế nào, có lẽ vì muốn nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta.”
“Tốt, không nói đến Diệp Thư Lương. Nhưng lần này trưởng công chúa cũng nói như vậy...”
“Trước đó ở chỗ ngôi mộ tập thể, không phải còn có chứng nhân sao? Cái người tên là... Phú Dục, gọi hắn tới hỏi một chút.”
Khi Phú Dục bị kêu lên, vừa thấp thỏm lại vừa mờ mịt.
Hắn vào Thần Điện lâu như vậy, cũng chỉ có lúc mới tiến vào có gặp qua những trưởng lão của Thần Điện này, không biết bây giờ gọi hắn tới làm gì.
Bốn vị trưởng lão ngồi ngay ngắn ở trên điện trưởng lão.
“Phú Dục tham kiến bốn vị trưởng lão.”
“Miễn lễ.” Đại trưởng lão đưa tay: “Không cần khẩn trương, hôm nay gọi ngươi tới, chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Phú Dục: “...” Ta khẩn trương muốn chết đây!
Gọi hắn tới nơi này, có thể là hỏi việc nhỏ à?
“Trước đó ngươi cũng ở chỗ ngôi mộ tập thể đúng không?”
Phú Dục gật đầu: “Dạ...”
“Vậy tình huống lúc đó chắc chắn ngươi rõ ràng, ngươi cẩn thận thuật lại cho chúng ta nghe một lần.”
Phú Dục nào dám nói không.
Trước đó hắn đã từng thuật lại nhiều lần, lúc này hắn chỉ cần chiếu vào lời lúc trước nói lại một lần là được.
Phú Dục căn bản không nói thật, tóm tắt rất nhiều chuyện có quan hệ với Sơ Tranh.
Phía sau hắn không cách nào giải thích, đành nói thẳng là lúc ấy bị chấn kinh đến ngất đi, chờ tỉnh lại, thì tế ti đại nhân đã ở đó.
Bốn vị trưởng lão nghe đến nhíu mày.
“Vậy ngươi có trông thấy vị Sơ Tranh cô nương kia, sử dụng ma pháp hệ ám không?”
Lông tơ phía sau lưng Phú Dục bỗng nhiên dựng đứng lên, tê dại cả da đầu.
Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này chứ!
“Phú Dục?”
“Không có... Không có.” Phú Dục ép buộc mình trấn định lại.
“Không có?” Uy áp trên người đại trưởng lão trong nháy mắt đấu đá tới: “Phú Dục, ngươi không được nói dối, nàng có phải là ám ma pháp sư không?”
Thể xác và tinh thần Phú Dục đều bị dày vò, hít sâu một hơi: “Không phải.”
Trong điện đột nhiên yên tĩnh lại.
Hai chân Phú Dục phát run, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Ngay lúc Phú Dục sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, cảm giác áp bức trên thân buông lỏng.
“Trở về đi.”
Phú Dục lập tức hành lễ, quay người chạy ra khỏi đại điện, tận đến khi chạy thật xa, Phú Dục mới đặt mông ngồi xuống đất, làm cách nào cũng không đứng dậy được.
Hù chết hắn.
“Phú Dục, ngươi đang làm gì thế?”
Phú Dục bị thanh âm đột nhiên phát ra làm cho giật mình.
“Cửu... Cửu Khúc đại nhân.” Phú Dục nuốt một ngụm nước bọt: “Ngài đi đường sao không có tiếng?”
Không phải trên người hắn có lục lạc sao? Loại mà thật xa cũng có thể nghe thấy ấy.
Sao mình không nghe thấy chứ!
Cửu Khúc bĩu môi: “Ngươi ở đây làm gì?”
“Ngài...” Phú Dục quay đầu đánh giá bốn phía, thấy không có ai, nắm lấy cánh tay Cửu Khúc: “Ngài nhanh đi nói cho Sơ Tranh biết, vừa rồi bốn vị trưởng lão tìm ta tra hỏi, hỏi nàng có phải ám ma pháp sư không.”
Cửu Khúc nhíu mày: “Ngươi nói thế nào?”
“Ta nào dám nói lung tung, ôi, ngài không biết đâu, khí thế trên người mấy vị trưởng lão kia quá dọa người! Này... ngài đi thế nào?”
Phú Dục nhìn chằm chằm mắt cá chân Cửu Khúc, lục lạc phía trên xác thực không phát ra tiếng...
Cái này còn có thể khống chế sao?
Phú Dục nghi hoặc gãi gãi đầu, nhìn xung quanh một chút, trong lòng cảm thấy không an toàn, mau chóng rời đi.
...
“Trưởng công chúa.”
Lương Thư Tuyết bị Cửu Khúc mang người ngăn lại.
“Cửu Khúc đại nhân.” Lương Thư Tuyết cũng không đa lễ, ngược lại bưng tư thái cao cao tại thượng của công chúa: “Có chuyện gì không?”
“Trưởng công chúa, phụng mệnh chủ nhân, đưa ngài hồi cung.”
Biểu cảm trên mặt Lương Thư Tuyết trong nháy mắt không nhịn được.
“Cái gì, có ý gì?”
Cửu Khúc không kiêu ngạo không siểm nịnh giải thích: “Chủ nhân nói, thân phận ngài tôn quý, không thích hợp làm một đệ tử nho nhỏ ở Thần Điện, ra lệnh cho ta đưa ngài hồi cung.”
Chạy đến trước mặt trưởng lão bố trí Sơ Tranh cô nương, đây không phải đang tìm chết sao?
Thần Điện này to như vậy, nhưng chủ nhân muốn biết cái gì, có thể giấu được sao?
“Không... Ngươi nói bậy, ta vào đây bằng bản lĩnh, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta trở về?” Lương Thư Tuyết nói đến phần sau, thanh âm đều trở nên bén nhọn.
“Trưởng công chúa, chủ nhân cho ngài mặt mũi, chỉ nói là bởi vì nguyên nhân trong cung, cần ngài trở về, mà không phải trục xuất khỏi Thần Điện, mong ngài nghĩ lại.” Lời ngầm chính là nàng ta không đi, thì đó chính là trục xuất khỏi Thần Điện.
Sắc mặt Lương Thư Tuyết trắng bệch.
Nàng ta đợi tin tức của trưởng lão bên kia, kết quả không đợi được tin tức xử trí Sơ Tranh, ngược lại chờ được tin tức tế ti đại nhân muốn trục xuất nàng ta ra khỏi Thần Điện?
Cho dù Lương Thư Tuyết không tình nguyện, cuối cùng vẫn phải hồi cung.
Chính như lời Cửu Khúc nói, hiện tại Linh Tích còn nể mặt mũi hoàng tộc, không trực tiếp trục xuất nàng ta.
Nhưng nếu nàng ta nháo không đi, đến lúc đó bị trục xuất khỏi Thần Điện, người mất mặt là chính nàng ta, thậm chí sẽ liên lụy đến toàn bộ hoàng tộc.
Chuyện Lương Thư Tuyết, lúc sau Sơ Tranh mới biết được.
“Chàng đuổi nàng ta đi làm gì?”
Sơ Tranh đi tìm Linh Tích hỏi chuyện.
“Nàng ta nói nói xấu nàng.” Linh Tích giống như đứa bé, có chút tức giận: “Nếu không phải bận tâm hoàng thất, thì nàng ta không ra khỏi đại môn của Thần Điện được đâu.”
Sơ Tranh: “...”
Nếu chàng không đuổi nàng ta đi, thì nàng ta mới thật sự không ra nổi đại môn của Thần Điện đấy.
Một hơi của Sơ Tranh lên không được, xuống không xong.
Nói hắn lại không nỡ.
Cho nên khẩu khí này chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
Thẻ người tốt là của mình.
Phải sủng.
Phải sủng, phải sủng... Nhất định phải sủng, chỉ có thể sủng.
Sơ Tranh tẩy não mình một phen, lại nhìn Linh Tích liền tâm bình khí hòa —— cái mông chứ!
Sơ Tranh cách cái bàn nhỏ, nâng cằm Linh Tích lên, làm cho hắn ngẩng đầu, trực tiếp hôn một cái qua.
Trong điện đốt hương, làn khói nhẹ lượn lờ mà lên, hương khí bốn phía.
Bàn nhỏ không biết bị đẩy qua một bên từ khi nào, thường phục tế ti trên thân Linh Tích bị giật ra, xốc xếch trải trên mặt đất.
Khi Sơ Tranh chuẩn bị cởi nốt bộ y phục cuối cùng của hắn, Linh Tích bỗng nhiên khôi phục lý trí, hơi thở dốc: “Không... Không được.”
Sơ Tranh: “Chỗ nào lại không được?”
Ta còn tức giận đây này!
Lấy chút lãi thì làm sao!
Chàng còn nói với ta không được!
Vật nhỏ ghê gớm nha!
“Đây... Đây là Thần Điện, không thể ở đây.”
“Không phải chúng ta vẫn luôn ở trong Thần Điện sao?”
“...” Vẻ quẫn bách bò lên gương mặt Linh Tích, vành tai nóng đến muốn bốc cháy: “Đây là chính điện của Thanh Phong Điện, nơi này thờ phụng Thần Quang Minh, không thể ở đây, chúng ta trở về phòng, có được không?”
“Không được.” Sơ Tranh cự tuyệt.
“Trở về phòng, muốn làm sao cũng được, đừng ở chỗ này...”
Linh Tích hít sâu một hơi, bối rối đẩy Sơ Tranh ra.
“Bảo bảo...”
Hắn có chút khó chịu gọi cô, lý trí dần dần mất khống chế.
“Nếu Thần Quang Minh thật sự tồn tại, mặc kệ chúng ta ở nơi nào, hắn cũng đều thấy được.” Sơ Tranh ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Cho nên ở nơi nào, thì có gì khác nhau? Ta liền phải ở chỗ này muốn chàng.”
Giọng nói của nữ tử mát lạnh, lại làm cho đáy lòng Linh Tích nóng lên, phát run.
Nhưng mà một điểm lý trí còn đang giãy dụa cuối cùng nói cho hắn biết —— không thể.
Mặc dù Sơ Tranh nói không sai, nếu Thần Quang Minh thật sự tồn tại, thì không có chỗ nào là hắn không nhìn thấy được.
Nhưng ở trong gian phòng của mình, trong lòng của hắn có một loại cảm giác an toàn hơn.