Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tuy nói chính điện của Thanh Phong Điện cung phụng Thần Quang Minh, nhưng kì thực bên trong cũng không bày thứ gì, chỉ là nơi làm việc của tế ti, ngẫu nhiên làm nghi thức gì đó.
Tương đương với Ngự Thư Phòng trong hoàng cung.
Thần minh luôn đứng trên đám mây, bị đè trên thần đàn, nhâm quân thải hiệt.
Thánh khiết và thuần triệt trên người hắn, dần dần bị dục vọng thay thế, thoáng như ngã xuống phàm trần.
...
Linh Tích hốc mắt ửng đỏ trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh mặc y phục cho hắn: “Chàng lại không nhìn thấy ta, đừng trừng, mắt không xót à.”
Ở đây giao... làm chuyện này, ở lần đầu tiên cô trông thấy hắn đi ra từ Thần Điện thì đã muốn.
Hôm nay đợi được cơ hội, làm sao có thể bỏ qua.
Trừng cô cũng vô dụng.
Dù sao cũng ngủ rồi!
Tế ti đại nhân trẻ tuổi tuấn mỹ, ủy khuất nhấp môi dưới, im ắng lên án việc ác của cô.
Ánh mắt Sơ Tranh đi dạo một vòng trên mặt hắn, khóe miệng đột nhiên giương lên rất nhẹ.
Cơ hồ là không nhìn thấy độ cong, lóe lên một cái rồi biến mất.
Ở bên trong đại điện này, không ai trông thấy.
Sơ Tranh ôm hắn: “Linh Tích.”
Linh Tích không muốn để ý đến cô, hắn còn đang tức giận đây này.
Nhưng Sơ Tranh hôn hắn một cái, thì chuyện gì Linh Tích cũng quên hết.
Nếu không phải Linh Tích kịp phản ứng, cấp tốc đứng dậy, thoát ly chưởng khống của Sơ Tranh, hắn cảm thấy mình còn muốn ở chỗ này...
Linh Tích không ghét chuyện này, chỉ là ở đây, hắn thật sự có bóng ma tâm lý.
Cốc cốc ——
“Chủ nhân.”
Thanh âm của Cửu Khúc từ bên ngoài vang lên.
Trên mặt Linh Tích lại đỏ lên.
Đây là giữa ban ngày đó.
Nhưng đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bối rối kéo y phục, nhưng càng loạn, thì càng kéo không tốt, dáng vẻ luống cuống tay chân, phá lệ đáng yêu.
Sơ Tranh đứng dậy, kéo tay hắn xuống, chỉnh lý y phục cho hắn: “Được rồi.”
Linh Tích hôn lên mặt Sơ Tranh một cái, cấp tốc quay người bước nhanh về phía cửa điện.
“Chủ nhân, trưởng lão bên kia nói có chuyện tìm ngài thương nghị... Ngài không sao chứ? Ngã bệnh sao? Sao mặt ngài đỏ vậy?”
“Không, không sao.” Linh Tích cúi đầu xuống: “Đi thôi.”
Cửu Khúc hơi nghi hoặc một chút.
Hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Sơ Tranh dám ở trong chính điện của Thanh Phong Điện làm cái gì, chỉ cho là thân thể Linh Tích không thoải mái.
...
Bốn vị trưởng lão đối với việc tìm ra chứng cứ Sơ Tranh là ám ma pháp sư, vẫn không hề từ bỏ.
Nhưng giày vò lâu lắm rồi, mà vẫn không bắt được nhược điểm của Sơ Tranh.
Sơ Tranh còn nghênh ngang đi tới đi lui trước mặt bọn họ.
Làm bốn vị trưởng lão tức giận đến không nhẹ, ngày nào cũng tẩy não cho Linh Tích, để hắn đừng bị vẻ ngoài lừa gạt.
Ban đêm Linh Tích luôn luôn phàn nàn với Sơ Tranh.
Sao hắn lại bị lừa?
Hắn căn bản không nhìn thấy.
“Bọn họ rất phiền?”
“Ừ.” Cũng không phải rất phiền, mỗi ngày đều ở bên tai hắn niệm: “Nàng đừng lo lắng, có ta ở đây, sẽ không để cho bọn họ làm gì với nàng.”
“Ta đi xử lý bọn họ.” Sơ Tranh nói là làm liền, lúc này liền muốn đứng dậy.
Linh Tích liền vội vàng kéo cô: “Nàng đừng đi.”
“Không phải chàng nói bọn họ rất phiền?” Xử lý chẳng phải không phiền nữa sao.
“Bọn họ là trưởng lão của Thần Điện, nếu bọn họ xảy ra chuyện, Thần Điện sẽ rất phiền phức, ta không có thời gian ở bên nàng.” Nói đến phần sau Linh Tích đã bắt đầu ủy khuất.
Giống như hắn không ở bên cô, chính là sai lầm lớn nhất trên thế gian này.
Sơ Tranh bị Linh Tích kéo, đành phải bỏ qua mấy con chó điên kia trước.
Nhưng mà mấy con chó điên... Không phải, trưởng lão cũng không biết tế ti đại nhân, vì cái mạng nhỏ của bọn họ, mà làm ra dạng hi sinh gì, tiếp tục nhảy nhót trước mặt Linh Tích.
Sơ Tranh thực sự không nhìn được.
Hẹn bốn vị trưởng lão nói chuyện, sau khi nói chuyện, bốn vị trưởng lão liền an tĩnh lại,
Thậm chí là khi trông thấy cô, sẽ làm như không nhìn thấy.
Mấy vị trưởng lão nghĩ, đợi đến Khải Thiên Tế Tự, Thần Quang Minh sẽ không đồng ý chuyện này, đến lúc đó tế ti đại nhân tự nhiên hiểu rõ.
Nhưng mà trên Khải Thiên Tế Tự, hết thảy đều thuận lợi.
Cũng không xuất hiện bất luận tình huống gì.
Bốn vị trưởng lão rất buồn bực.
Lúc trước có tế ti muốn thành hôn, thế nhưng trên Khải Thiên Tế Tự, không phải nơi này xảy ra vấn đề, thì chính là chỗ đó có vấn đề.
Sao đến lượt Linh Tích, toàn bộ Khải Thiên Tế Tự liền thuận lợi giống như bật hack vậy?
Sơ Tranh đối với chuyện có thể thành hôn hay không cũng không thèm để ý chút nào.
Mặc kệ như thế nào, Linh Tích đều là của cô, ai cũng không thay đổi được.
Nhưng thẻ người tốt muốn, cô liền phối hợp là được.
...
Sau khi thành hôn, Sơ Tranh chính là tế ti phu nhân đường đường chính chính, lần này càng không ai có thể làm gì được cô.
Phú Dục tốt xấu gì cũng coi như từng cùng Sơ Tranh lăn lộn chơi bời —— chủ yếu là dẫn Sơ Tranh đi phá sản —— cũng không lâu lắm liền từ đệ tử cấp thấp, tăng lên tới đệ tử hạch tâm, dần dần trở thành trụ cột vững vàng của Thần Điện.
“Gâu!”
Một Tấc vẫn như thường ngày sủa Sơ Tranh.
Sơ Tranh lạnh lùng quét mắt nhìn nó một chút.
Một Tấc lập tức kẹp đuôi, ngao một tiếng, chạy sang bên cạnh.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô hù dọa một con chó, thú vị lắm sao? 】
Sơ Tranh: “Ta dọa nó hồi nào?”
Ta còn không thể nhìn nó!?
Chính nó không chịu nổi, trách ta à?
【...】 Tiểu tỷ tỷ rõ ràng chính là đang giảo biện, nó dám dùng hệ thống sát vách đánh cược! Cô tuyệt đối là đang hù dọa con chó kia, đừng tưởng rằng cô chững chạc đàng hoàng, nó liền không biết!
Ngay cả con chó cũng không buông tha, quả thực là phát rồ.
Phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại.
Vương Giả tỉnh táo, nhưng Sơ Tranh không tỉnh táo được.
Khi Linh Tích trở về, phát hiện trên mặt bàn mình khắc đá ma pháp, chất đầy đồ vật, hắn sờ nửa ngày, cũng không mò ra là thứ gì.
“Cửu Khúc.”
“Chủ nhân.”
“Những thứ này là gì?”
Cửu Khúc nhìn lên trên bàn một chút: “Vàng.”
“... Từ đâu tới?” Trong lòng Linh Tích đã có một cái suy đoán.
“Phu nhân đưa tới.” Cửu Khúc ngừng một chút, như có chút khó nói mà mở miệng: “Phu nhân nói muốn đem cửa của Thanh Phong Điện đổi thành vàng...”
Cửa lớn của Thanh Phong Điện được điêu khắc từ bạch ngọc mà thành, trắng noãn không chút tì vết, đại biểu cho Thần Quang Minh.
Đổi thành vàng?
Linh Tích thở dài: “Nàng vui là tốt rồi.”
Cửu Khúc không ngạc nhiên chút nào với đáp án này.
Chỉ là hắn hơi lo lắng, dựa theo tốc độ này của phu nhân, chỉ sợ không được bao lâu, Thần Điện sẽ biến thành vàng ròng!
Tấc đất tấc vàng, kim bích huy hoàng toàn bộ hiện ra ở đây.
Hai năm sau.
Sơ Tranh còn chưa đổi xong Thần Điện, nhưng Linh Tích muốn từ nhiệm không làm chức tế ti này nữa.
“Vì sao?”
Tế ti này không phải làm khá tốt sao?
Chẳng lẽ có người làm hắn không thoải mái?
Sơ Tranh suy tư, gần đây hình như cũng không có ai tới gây chuyện.
Linh Tích ôm lấy bả vai cô, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì trong lòng ta đã không dung được bất luận kẻ nào, chỉ muốn đặt nàng trên đầu quả tim.”
Tế ti của Thần Điện lòng phải mang thiên hạ.
Nhưng hắn không làm được.
Sơ Tranh sẽ không can thiệp vào quyết định của Linh Tích, chỉ là có chút thất vọng, Thần Điện cô còn chưa đổi xong đâu.
Linh Tích nhỏ giọng hỏi cô: “Về sau nàng làm đôi mắt của ta được không?”
Sơ Tranh kinh dị.
Thẻ người tốt đã nhớ thương đôi mắt của ta sao?
Đây là hắc hóa rồi?
Nghe nói nam nhân hắc hóa liền thích moi tim đào phổi...
Nửa ngày, Sơ Tranh cẩn thận trả lời: “Ta... tận lực.” Chờ ta tìm một chỗ nhốt chàng lại trước!
“Tận lực? Nàng sẽ rời khỏi ta sao?”
“Không có khả năng.”
Khóe môi Linh Tích hơi giương lên, trong con ngươi tựa hồ có ánh sáng lấp lóe.
Sơ Tranh nhịn không được tới gần hắn, hôn lên cánh môi hắn.
Linh Tích đáp lại một nụ hôn nhiệt liệt lại triền miên.
Thiên hạ chúng sinh không sánh bằng nàng.
*
VỊ DIỆN THỨ 18 HOÀN TẤT!
***
Linh Tích là thẻ người tốt ta thích nhất, không biết tại sao, chỉ cảm thấy thích thích thích >v<