Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thân là học sinh, phải đi học.
Làm nghề nào yêu nghề đó.
Cô là một người tốt chuyên nghiệp.
Cho nên cô đi học —— chủ yếu là ở trường học so với ở bên ngoài lắc lư, tỷ lệ phá sản sẽ ít đi rất nhiều.
Vương Giả không vạch trần Sơ Tranh.
...
Trung học Thịnh Phong là trường học tư nhân.
Người ngoài gọi đùa là trường học quý tộc.
Nhưng so sánh với trường học quý tộc chân chính thì còn kém xa lắm, nhưng mà bên trong lắm kẻ có tiền lại là sự thật.
Thành tích của nguyên chủ, vốn nên học trường công.
Nhưng cha dượng cảm thấy như thế không phù hợp với thân phận của lão ta, không để ý đến ý nguyện của cô ấy, cưỡng ép bắt nguyên chủ học ở trung học Thịnh Phong.
Cho nên ở cái trường học có cả đống phú nhị đại này, nguyên chủ không có bạn bè gì.
Người bạn duy nhất chính là Khương Cẩn.
Xe bên ngoài không thể tiến vào trường học, xe chỉ có thể ngừng ở cổng trường học.
“Cô chủ, lúc nào tôi tới đón cô?” Tài xế thò đầu ra hỏi.
“Khi tôi cần dùng xe sẽ báo cho anh biết.”
“... Vậy khi cô không cần xe, tôi làm gì?”
“Tùy tiện.”
Tài xế nhìn Sơ Tranh không chút do dự tiến vào trường học.
Sơ Tranh đến trễ hai tiết, nhưng Khương Cẩn đã xin nghỉ cho cô, giáo viên không nói gì, chỉ bảo cô mau về chỗ.
“Cuối cùng cậu cũng tới.”
Khương Cẩn là bạn cùng bàn của cô, cô ngồi xuống, liền bu lại.
“Cậu làm gì mà lâu thế?”
“Nói ra rất dài dòng.” Nói ra có khả năng ngươi không tin, ta đi đổi cái tim.
Khương Cẩn ngờ vực nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Cặp sách của cậu đâu?”
“Mất rồi.” Sơ Tranh không chắc chắn lắm, hình như nguyên chủ cầm về nhà, lúc bị đuổi ra ngoài, không biết có phải là bị ném ra mà cô ấy không nhặt không.
Nhưng cũng không quan trọng.
Chỉ là một giây sau Khương Cẩn liền giội tắt may mắn của cô.
“Bài tập văn đầu tuần cậu viết xong chưa? Sáng nay phải nộp đấy.”
Viết văn!
Phải nộp!
Hiện tại ta trốn học còn kịp không?
“Không phải cậu cũng làm mất luôn rồi chứ?”
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, xấu hổ lại không thất lễ nhìn Khương Cẩn, biểu đạt ý tứ rất rõ ràng: Chính là mất rồi.
Khương Cẩn cảm thấy Sơ Tranh là lạ.
Mặc kệ là cách nói chuyện hay là thần thái, đều có chút kỳ quái.
Nhưng lúc này lén lút nói chuyện phiếm, Khương Cẩn thừa nhận có nguy hiểm rất lớn, cũng không nghĩ lại: “Cậu mau viết đi, còn một tiết nữa, có thể viết xong.”
Trong lòng Sơ Tranh vẫn tồn tại chút may mắn: “Nhất định phải nộp?”
Khương Cẩn cho cô ánh mắt khẳng định và xác định.
“Không nộp lão Khâu sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu chưa viết? Cuối tuần cậu làm gì thế? Tớ cảm thấy cậu là lạ...”
“Khương Cẩn, lên bảng làm bài này.”
Giáo viên số học trên bục giảng, phát hiện Khương Cẩn làm việc riêng, gọi cô ấy lên bảng.
Khương Cẩn le lưỡi, trong ánh mắt của một đám đồng học, đi lên bảng giải đề.
...
Hết tiết, Khương Cẩn không lo nổi Sơ Tranh, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Chờ cô ấy trở lại, Sơ Tranh đã giải quyết xong chuyện viết văn, ngồi tại chỗ chơi điện thoại.
“Cậu còn không làm?” Khương Cẩn thấy rất thần kỳ: “Không phải cậu sợ nhất là lão Khâu sao?”
“Hiện tại không sợ.”
Lão Khâu là chủ nhiệm lớp của bọn họ, dạy ngữ văn.
Là người cứng nhắc nghiêm khắc, mặc dù rất nhiều học sinh đều là con cái của nhà có tiền, nhưng trước mặt lão Khâu, những đứa học sinh này cũng không dám làm càn.
Bài tập cũng phải làm đến nghiêm túc chỉnh tề nhất.
Lúc thu bài tập ở tiết ngữ văn cuối cùng, Khương Cẩn mới biết được, vì sao Sơ Tranh lại khí định thần nhàn như thế.
Cô thế mà lại tìm người viết giùm.
“Cậu có quan hệ tốt với Hứa Khinh Tư từ bao giờ thế?” Đều có thể giúp cậu viết văn! Tiểu đồng bọn của mình trước kia chỉ có mình, bây giờ lại có tiểu đồng bọn khác!!
“Không thân.”
“Không thân sao cậu ta lại giúp cậu viết văn?”
“... Có tiền đi.”
“Hứa Khinh Tư là phú nhị đại, cậu ta có thể thiếu tiền?” Khương Cẩn trợn mắt trừng một cái: “Có phải các cậu có giao dịch mờ ám gì đó không?”
Sơ Tranh: “...”
Thật sự là có tiền.
Phú nhị đại chỉ là nhị đại.
Đại quyền kinh tế do phú nhất đại nắm giữ, có thể chi phối tiền bạc, nắm giữ chi tiêu.
Trước đó nguyên chủ ở trong WC nghe thấy Hứa Khinh Tư gọi điện thoại cho người nhà, nói muốn mua dây chuyền kiểu mới, có lẽ người trong nhà nói cô ấy vẫn còn đi học, xa xỉ phẩm như thế, quá quý giá, vì chuyện này mà cô ấy cãi nhau với người trong nhà một phen.
“Diêu Sơ Tranh, tốt nhất cậu đừng nên gạt tôi.”
Hứa Khinh Tư đi qua bên người Sơ Tranh, trên gương mặt xinh đẹp, có mấy phần hung dữ, giống như Sơ Tranh lừa cô ấy, cô ấy sẽ đánh cô vậy.
Hứa Khinh Tư cũng không biết, sao mình lại tin tưởng Sơ Tranh.
Rõ ràng đã sớm nghe qua thân thế của cô, cô làm gì có nhiều tiền như thế...
Nhưng quỷ dị chính là, cô ấy tin...
Thật đúng là gặp quỷ.
Hứa Khinh Tư cũng hoài nghi lúc ấy đầu óc mình có ngừng hoạt động không.
“Ừ.”
Ánh mắt Sơ Tranh không hề lệch đi tí nào, tùy ý đáp một tiếng.
Hứa Khinh Tư còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Sơ Tranh như vậy, nhẹ hừ một tiếng, trở về vị trí của mình.
“Khoan đã, tình huống của các cậu là thế nào?”
“Giao dịch bình thường.” Sơ Tranh bình tĩnh đáp.
Khương Cẩn cảm thấy mình có chút không theo kịp tư duy của Sơ Tranh.
Sơ Tranh gửi nhắn tin bảo tài xế đi mua đồ, buổi trưa sẽ đưa đến trong tay cô.
Sơ Tranh đưa đồ cho Hứa Khinh Tư.
“Cậu mua được? Nhanh như vậy?” Hứa Khinh Tư kinh ngạc, nhận lấy cái hộp được đóng gói tinh tế, mở ra, quả nhiên là sợi dây chuyền cô ấy tâm tâm niệm niệm kia.
Trong nước đã hết hàng.
Sao cô mua được?
Lại còn trong thời gian ngắn như vậy nữa chứ...
“Không phải là giả chứ?” Hứa Khinh Tư đột nhiên đặt câu hỏi.
“Chắc trong hộp có hóa đơn.” Sơ Tranh cũng không tức giận vì bị nghi ngờ, chỉ bình tĩnh nói.
Hứa Khinh Tư mở ra, quả nhiên nhìn thấy hóa đơn.
“...”
Hứa Khinh Tư đột nhiên cảm thấy thứ này khá bỏng tay.
Diêu Sơ Tranh cũng không phải phú nhị đại gì, mẹ gả vào hào môn, cô ấy chính là một đứa con chồng trước.
Coi như cha dượng đối xử với cô ấy không tệ, cũng không có khả năng cho cô ấy nhiều tiền như vậy.
Quan trọng nhất chính là, mình chỉ viết cho cô một bài văn, liền đổi được thứ quý giá như thế, luôn cảm thấy có chút không đúng.
“Cậu thật sự... Cho tôi?”
“Ừ.”
Sơ Tranh vượt qua cô ấy rời đi.
Hứa Khinh Tư cầm đồ vật, trong lúc nhất thời có chút luống cuống.
Cô ấy cắn môi, đợi cô ấy lấy được tiền tiêu vặt tháng sau, liền trả lại cho cô là được rồi.
Nghĩ như vậy, đáy lòng Hứa Khinh Tư lập tức dễ chịu hơn nhiều.
...
Khương Cẩn nhìn Sơ Tranh và Hứa Khinh Tư nói chuyện, rồi đưa đồ cho Hứa Khinh Tư, nhưng là cái gì, cô ấy không thấy rõ.
“Tiểu Sơ, cậu và Hứa Khinh Tư làm gì thế?”
“Không có gì.”
Khương Cẩn vểnh khóe miệng lên: “Cậu cuối tuần này... A, đây không phải là Nghiêm Tu sao?”
Khương Cẩn dùng sức lắc Sơ Tranh.
Chuyện Nghiêm Tu theo đuổi Sơ Tranh, không ít người ở trường học đều biết.
Bởi vì chuyện này, nguyên chủ cũng bị không ít người xa lánh nhằm vào.
Nhưng Nghiêm Tu thích cô ấy, che chở cô ấy, ngược lại không xảy ra chuyện lớn gì.
Khương Cẩn vẫn luôn là người chứng kiến “tình yêu” của hai người bọn họ, lúc này nhìn thấy Nghiêm Tu, tự nhiên vui vẻ nhắc nhở bạn mình.
Khương Cẩn còn giơ tay kêu một tiếng: “Nghiêm Tu!”
Nhưng mà thiếu niên bên kia, chỉ quay đầu nhìn một chút, sau đó kéo bạn bè của mình, rời đi không quay đầu lại.
Khương Cẩn sững sờ tại chỗ.
Trước kia Nghiêm Tu trông thấy Sơ Tranh, sẽ nhanh chóng chạy tới hỏi han ân cần.
Hôm nay sao lại...
Ai cũng rất kỳ quái.