Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cảm thấy mình có chút xui xẻo.
Sau khi tan học, lại gặp phải Nghiêm Tu.
Khương Cẩn không yên tâm về cô, khăng khăng đòi dẫn cô đi ăn cơm, đại khái là muốn đề ra nghi vấn xem cuối tuần cô đã làm gì, sao lại giống như biến thành một người khác vậy.
“Phía trước có một nhà hàng mới mở, bạn tớ từng đến rồi, nói là ăn rất ngon, chúng ta đi thử một chút.”
Sau đó, Sơ Tranh gặp phải Nghiêm Tu ở trong nhà hàng mới mở này.
Nghiêm Tu đụng vào Sơ Tranh, chỉ liếc cô một cái, lạnh lùng ném xuống một câu: “Về sau đừng có tiếp tục đến dây dưa với tôi nữa.”
Ánh mắt kia có khinh miệt và chán ghét, giống như Sơ Tranh là vi khuẩn làm người chán ghét vậy.
Làm gì còn là một Nghiêm Tu hỏi han ân cần như lúc trước nữa.
Khương Cẩn sững sờ tại chỗ.
Sơ Tranh hờ hững đi qua bên cạnh.
Ngươi là cái thá gì.
Ai muốn dây dưa với ngươi.
Tự mình đa tình!
Nghiêm Tu sửng sốt một chút.
Không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ phản ứng như vậy.
Cô...
Bình tĩnh quá mức.
Thậm chí cũng không nhìn cậu ta.
Nghiêm Tu cho là cô sẽ tìm mình chất vấn, khóc nháo với mình.
Nhưng mà không có.
Cô không làm gì cả, lạnh lùng đến giống như không biết cậu ta.
Đáy lòng Nghiêm Tu ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng.
Khương Cẩn mờ mịt nhìn Nghiêm Tu, lại nhìn Sơ Tranh được nhân viên phục vụ dẫn đến hàng ghế dài.
“Tiểu Sơ!” Khương Cẩn đuổi kịp cô: “Hai người làm sao thế? Cãi nhau à?”
“Cãi nhau?” Sơ Tranh lắc đầu, giọng điệu băng lãnh: “So với cãi nhau nghiêm trọng hơn nhiều.” Ta đang suy nghĩ đi xử lý hắn đây này.
Khương Cẩn thấy Sơ Tranh lắc đầu, còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy câu nói phía sau của cô, một hơi xém chút không đi lên được.
“Sao thế?”
Sơ Tranh lật thực đơn, tiện tay chỉ loạn vài món ăn —— đắt là được.
Chọn xong, cô mới hờ đáp hững: “Tớ không có quan hệ gì với cậu ta.”
“...”
Nửa ngày sau Khương Cẩn vẫn chưa tiêu hóa hết tin tức này.
Cái gì gọi là không có quan hệ?
Vì sao!!
Nghiêm Tu đối xử với cô tốt biết bao nhiêu... Có nữ sinh nào trong trường học mà không ghen tỵ? Sao bây giờ lại không có quan hệ rồi?!
Khương Cẩn cảm thấy trên đầu mình có mười vạn câu hỏi vì sao đang xoay tròn, không tìm ra đầu mối nào.
Ngày hôm nay Tiểu Sơ không thích hợp, chắc chắn là bởi vì Nghiêm Tu!
Sơ Tranh không muốn nhiều lời, Khương Cẩn tự nhiên không cách nào biết được nhiều hơn, lại sợ mình nói sai, làm Sơ Tranh không vui, ăn cơm cũng cực kỳ câu nệ.
Trung học Thịnh Phong không có tự học buổi tối, cơm nước xong xuôi ra ngoài, Khương Cẩn thận trọng nói: “Tiểu Sơ, tớ đưa cậu về nhà nhé?”
“Tớ đã không ở trong nhà nữa.” Đây là người bạn duy nhất của nguyên chủ, về sau không tránh được liên hệ, Sơ Tranh nói nhiều hơn hai câu: “Đó là nhà... cha dượng, về sau tớ và bọn họ cũng không có quan hệ.”
“Hả?”
Khương Cẩn mờ mịt nhéo mình một cái.
Hôm nay cô ấy đang nằm mơ sao?
“Chiếc xe này là của ai?”
“Mẹ nó, cố ý chắn ở đây à?!”
“Mẹ!”
Mấy nam sinh trẻ tuổi, đứng ở bãi đỗ xe tức giận mắng.
Cũng không biết ai ngừng xe, vừa vặn chặn một cỗ Hummer bên trong.
Mà đứng giữa mấy nam sinh kia, còn có một người đặc biệt dễ thấy —— Nghiêm Tu.
Sơ Tranh: “...”
Thật là có duyên phận.
Chỗ nào cũng có thể gặp phải thằng này.
Nếu không...
Xử lý là được rồi.
Khương Cẩn thấy Sơ Tranh đang nhìn Nghiêm Tu, từ góc độ của cô ấy, không thấy rõ ánh mắt Sơ Tranh, nhưng mà chuyên chú như thế... đáy lòng Khương Cẩn đã bắt đầu đau lòng cho cô.
Rốt cuộc Nghiêm Tu đã làm gì!!!
Mặc kệ làm gì, chắc chắn là lỗi của cậu ta!!
Móng heo lớn không có ai tốt!!
Làm Tiểu Sơ nhà cô ấy biến thành thế này.
Nghiêm Tu bên kia, còn đang tìm chủ xe. Lúc đầu Nghiêm Tu cúi đầu, về sau có lẽ phát giác được ánh mắt Sơ Tranh, nhìn về phía bên cô.
Tầm mắt hai người gặp nhau trên không trung, Sơ Tranh không né tránh.
Cách đến mấy mét, Nghiêm Tu không nhìn rõ cảm xúc nơi đáy mắt Sơ Tranh, nhưng cậu ta có một loại cảm giác kỳ quái...
Nữ sinh kia không giống như đang nhìn cậu ta.
Nhưng cô lại quả thật đang nhìn mình.
Cảm giác mâu thuẫn, làm Nghiêm Tu khẽ nhíu mày, còn có chút không biết làm thế nào, cậu ta hơi không kiên nhẫn hỏi: “Tìm được người chưa?”
“Tu ca, vẫn chưa, không biết tên nào đây, đậu ở chỗ này, không phải mẹ nó cố ý chứ.”
“Tu ca.” Có người ra hiệu Nghiêm Tu nhìn Sơ Tranh bên kia: “Chị dâu kìa.”
“Cô ta không phải.” Nghiêm Tu nói: “Chúng tôi chia tay rồi.”
“A?”
Mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau.
Sao lại chia tay?
Trước đó khi Nghiêm Tu theo đuổi Sơ Tranh, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.
Tư thế kia... Hoàn toàn chính là chân ái mà.
“Cãi nhau?”
Nghiêm Tu không muốn nói tới chuyện này: “Đừng đề cập đến cô ta với tôi.”
“...”
Ngay lúc bọn họ đưa mắt nhìn nhau, có xe chậm rãi lái vào, dừng ở trước mặt Sơ Tranh và Khương Cẩn.
Trước sau không tới một phút, xe rời đi từ một bên khác.
Nơi đó đã không còn Sơ Tranh và Khương Cẩn nữa.
“Xe kia... Má ơi, đến mấy trăm vạn đấy?”
“Vừa rồi chị... Diêu Sơ Tranh lên xe.”
Xe mấy trăm vạn, bọn họ cũng không phải chưa từng thấy qua, thậm chí đã có người có được.
Nhưng mà...
Vừa rồi Sơ Tranh lên xe, đây mới là chuyện khiến bọn họ kinh ngạc.
Gia thế của Sơ Tranh, bọn họ cũng rõ ràng.
Diêu gia không có khả năng phái xe tốt như vậy đến đón cô.
Xe nhà Khương Cẩn bọn họ biết.
“... Không phải cô ta ngoại tình đấy chứ?” Có người nhỏ giọng nói thầm một câu.
Sắc mặt Nghiêm Tu khó coi xuống.
Những người còn lại nhất thời im bặt, cẩn thận quan sát sắc mặt Nghiêm Tu, thấy sắc mặt cậu ta càng ngày càng âm trầm, bọn họ liền ngầm thừa nhận là Sơ Tranh ngoại tình.
Không nghĩ tới, cô gái bình thường nhìn ngoan ngoãn thế kia, lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Còn dám cho Tu ca đội nón xanh.
Sơ Tranh hoàn toàn không biết, mình không hiểu thấu bị gán mác ngoại tình.
Xe của cô cũng không chạy xa, liền dừng lại ở cửa ra cách đó không xa.
“Anh đưa cô ấy về trước đi.”
Sơ Tranh xuống xe, bảo tài xế đưa Khương Cẩn về.
Khương Cẩn ghé vào cửa sổ xe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng: “Tiểu Sơ, cậu không sao chứ, nếu không tớ ở cùng cậu, cậu...”
Khương Cẩn cảm thấy Sơ Tranh rất không thích hợp.
Cô ấy thân là người bạn duy nhất, sao có thể rời đi lúc này chứ!
“Tớ không sao.” Sơ Tranh ra hiệu tài xế lái xe.
“Tiểu Sơ, cậu đừng... Ai, anh dừng lại đi... Tiểu Sơ...”
Thanh âm của Khương Cẩn dần dần đi xa.
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi, chờ người đối diện ra.
Cô uống xong một ly cà phê, chiếc xe khá quen kia, mới chậm rãi xuất hiện, xác nhận người lái xe chính là vị thành niên, không có bằng lái.
Sơ Tranh lấy điện thoại ra, chụp ảnh, báo cáo.
Một loạt thao tác liền mạch lưu loát.
【... Tiểu tỷ tỷ, sao cô lại cợt nhả như thế chứ? 】
Sơ Tranh: Mi mắng ta?
【 Không có, ta khen cô. 】 Vương Giả mỉm cười.
Sơ Tranh: Ha ha!
Tin mi cái nồi.
Sơ Tranh không chỉ báo cáo, cô còn đánh xe đi theo.
Nhìn chiếc xe kia bị chặn lại, người bên trong đều bị mang đi, lúc này mới hài lòng.
Vị thành niên mà lái xe cái gì.
Ta cũng không được lái đâu!
Sớm biết thế đã nhét thêm chút thứ khác lên xe bọn họ...
Thất sách.
Đáng tiếc.
【...】 Cô còn muốn nhét cái gì hả!
Tức chết mất!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, tiêu hết một trăm vạn. 】
Phá sản đi!
Phá sản có thể quên hết mọi phiền não.
Sơ Tranh đạp một cước lên cột đèn bên cạnh.
Chó chết!