Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh giẫm lên vài phút cuối cùng, tiêu hết một trăm vạn, dựa vào một nơi bí mật gần đó thở.
Ong ong ong --
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Sơ Tranh mò ra nhìn một chút, trên màn hình nhảy ra một cái tên -- Thượng Vũ.
Cha dượng của nguyên chủ.
Không chút do dự cúp máy, kéo đen.
Lúc này gọi điện thoại cho cô, chắc chắn không có ý tốt.
Đồ đần mới nghe.
Sơ Tranh nhét điện thoại về lại trong túi, ngồi xe quay về chỗ ở.
...
Đám người Nghiêm Tu trong nhà có tiền có thế, cho dù bị mang đi, thì chẳng mấy chốc cũng sẽ không có việc gì.
Nhưng ngày hôm sau Sơ Tranh không nhìn thấy chiếc Hummer kia nữa.
Có lẽ là bị người nhà bọn họ thu lại rồi.
Nghiêm Tu đứng rất xa nhìn cô, ánh mắt kia có chút kỳ quái, đáy lòng Sơ Tranh mao mao.
Không phải hắn biết ta báo cáo đấy chứ?
Không có khả năng.
Dù sao ta không thừa nhận là được rồi.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc đi vào trong trường học, rất nhanh liền hất ánh mắt Nghiêm Tu ra.
Tin tức Sơ Tranh và Nghiêm Tu chia tay, rất nhanh liền bị người truyền ra.
Nhưng mà...
Khương Cẩn kéo Sơ Tranh đến góc khuất: “Tiểu Sơ, cậu nghe thấy tin đồn bên ngoài không?”
“Chuyện gì?” Sơ Tranh dựa vào tường, hờ hững hỏi.
“Đều nói cậu ngoại tình...” Khương Cẩn nói: “Đá Nghiêm Tu.”
Sơ Tranh: “???”
Khương Cẩn cẩn thận nhìn Sơ Tranh: “Tiểu Sơ, không phải cậu thật sự...”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Khương Cẩn thở phào, nhưng rất nhanh lại nhấc lên: “Nhưng bây giờ bên ngoài đều nói như vậy, bọn họ đều nói là cậu... Hiện tại cũng đang mắng cậu.”
Khương Cẩn lấy điện thoại di động ra, leo lên diễn đàn của trường học cho cô xem.
Nghiêm Tu dáng dấp đẹp trai, lại là phú nhị đại.
Fangirl không biết nhiều bao nhiêu.
Trước đó Nghiêm Tu vây quanh nguyên chủ, nhóm fangirl đâm tiểu nhân nguyên rủa, có lẽ có thể quấn quanh một vòng địa cầu.
Bây giờ đột nhiên tuôn ra tin tức cô ngoại tình, đám này không phải sẽ muốn ăn luôn cô sao.
Nam thần bọn họ đặt trên đầu quả tim, cô lấy được không trân quý, lại còn ngoại tình, không thể nhịn được!
Trên diễn đàn mắng rất khó nghe, Khương Cẩn nhìn thôi mà cũng cảm thấy tức giận đến đau ngực.
“Những người này căn bản không biết gì, liền bắt đầu chửi loạn.” Khương Cẩn bênh vực Sơ Tranh.
“Tiểu Sơ, rốt cuộc cậu và Nghiêm Tu xảy ra chuyện gì thế?”
Cuối tuần trước còn rất tốt.
Vừa qua tuần này liền thay đổi hoàn toàn.
“Hắn ta ngoại tình.” Sơ Tranh nói.
“Cái gì!” Khương Cẩn âm điệu cao vút, một giây sau lại che miệng, nhìn hai bên một chút, thấy không ai chú ý, lúc này mới nói: “Nghiêm Tu ngoại tình? Thật sao?”
“Ừ.”
Nghiêm Tu xác thực ngoại tình.
Hắn ở bên nguyên chủ, chẳng qua là muốn thông qua nguyên chủ thu được tin tức quan trọng. Người Nghiêm Tu chân chính thích, là một người khác hoàn toàn, hơn nữa vẫn luôn kết giao.
Lúc ấy nguyên chủ đi tìm Nghiêm Tu chất vấn, vừa vặn nhìn thấy hai người kia ân ái.
“Đây không phải là...” Khương Cẩn có chút hoảng: “Nghiêm Tu ngoại tình, hiện tại còn vu oan?!”
“Ừ.” Bên trong cốt truyện không có cái này, có lẽ là bởi vì cô, cho nên cốt truyện phát sinh thay đổi.
Khương Cẩn tức giận: “Quá đáng! Tớ đi tìm hắn lý luận.”
Sơ Tranh giữ chặt cô ấy: “Không cần.”
Lý luận hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì.
【... Tiểu tỷ tỷ, thứ cho ta nói thẳng, ta không rõ câu nói này có quan hệ nhân quả gì? 】
Sơ Tranh: Lý luận hữu dụng, thì sẽ không có nhiều án mạng như vậy.
【...】
“Cậu không tức giận sao? Tiểu Sơ, hắn làm vậy với cậu! Bây giờ còn hủy hoại thanh danh của cậu, quả thật chính là một thằng cặn bã!” Khương Cẩn là hoàng đế không vội thái giám gấp.
Sơ Tranh đồng ý với nhãn hiệu thằng cặn bã mà Khương Cẩn nói.
Đối với nguyên chủ mà nói, Nghiêm Tu chính là một thằng cặn bã.
Nhưng mà...
“Tớ không tức giận.” Cô có biện pháp đối phó với cậu ta, tức giận cái gì, chờ đến lúc cậu ta khóc thút thít đi.
“...”
Không phải Tiểu Sơ giận điên lên rồi chứ?
Đáy lòng Khương Cẩn run rẩy.
...
Khương Cẩn quan sát Sơ Tranh rất chặt chẽ, sợ cô bởi vì việc này, mà làm ra chuyện gì.
Nhưng mà Sơ Tranh nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đối với lời đồn bên ngoài, cô sẽ nhìn nhìn nghe nghe, nhưng cô không bao giờ đáp lại, giống như người bọn họ nghị luận, không phải cô.
“Diêu Sơ Tranh, lão Khâu gọi cậu tới văn phòng.”
Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút.
Chuyện Hứa Khinh Tư làm bài tập văn cho mình, bị phát hiện rồi?
Nhưng khi Sơ Tranh vào văn phòng, mới biết được lão Khâu tìm cô, không phải vì chuyện viết văn.
Mà là bởi vì lời đồn đại trong trường học gần đây.
“Bạn học Diêu.” Lão Khâu nghiêm mặt: “Tin đồn trong trường học gần đây, em có gì muốn nói không?”
Sơ Tranh cân nhắc lại, ngôn từ nghĩa chính mở miệng: “Yêu sớm không tốt, cho nên em đã chia tay với Nghiêm Tu, thầy yên tâm, em sẽ học tập cho giỏi, cũng không tiếp tục yêu sớm nữa.”
Lão Khâu: “...”
Lời thoại ông ta đều chưa kịp nói, cô đã cam đoan xong rồi?!
Lão Khâu tằng hắng một cái: “Biết là tốt rồi, các em vẫn còn nhỏ, học tập quan trọng hơn, về sau lên đại học, rồi yêu đương cũng không muộn.”
Thái độ Sơ Tranh tốt đẹp, mặc kệ cô nói thật hay giả, thân là giáo viên phải tin tưởng học sinh, cho nên cả đống câu từ thuyết giáo lão Khâu chuẩn bị xong, một câu cũng không có đất dùng.
Cuối cùng chỉ có thể để Sơ Tranh trở về.
“Đứa nhỏ này... sao lại là lạ.”
Lão Khâu nói thầm một tiếng.
...
Sơ Tranh từ văn phòng đi ra, im ắng thở ra một hơi, may mà ta thông minh, bằng không thì hiện tại còn phải ở trong văn phòng để bị giáo dục.
Cục diện rối rắm nguyên chủ lưu lại, tại sao ta phải tới thu thập.
Ai.
Làm người thật khó.
“Hứa Khinh Tư, cái này của cô không phải đồ giả chứ?”
Bước chân bước ra ngoài của Sơ Tranh thu hồi lại, cô đứng dán vào chân tường, cẩn thận nhìn ra bên ngoài một chút.
Trên bậc thang có hai nữ sinh đang đứng.
Một người Sơ Tranh biết, là Hứa Khinh Tư trước đó giúp cô viết văn.
Hiện tại là thời gian lên lớp, hai người kia ở đây làm gì?
“A, Hứa Khinh Tư tôi sẽ mua đồ giả chắc?” Hứa Khinh Tư khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo như khổng tước, nhìn nữ sinh phía trên.
“Mấy ngày trước đã hết hàng, cô mua ở đâu? Cô đừng nói là mua hàng phải hàng nhái đấy nhé, chọc ra trò cười.” Nữ sinh quái gở châm chọc.
“Cô quản được tôi mua ở đâu à.” Hứa Khinh Tư không hề thua kém châm chọc về.
“Cô...” Nữ sinh muốn nổi giận, nhưng cô ta rất nhanh ép về, cười nói: “Cho dù cô mua được thì sao, cũng không phải ba ba mua cho cô. Cô cho rằng có được thứ giống như tôi, liền có thể lừa gạt mình, rằng ba ba cũng thích cô sao?”
Sắc mặt Hứa Khinh Tư lập tức trầm xuống: “Hứa Giai Hoan, cô khoan hãy đắc ý!”
“Chậc, cô thật là một kẻ đáng thương.” Nữ sinh chọc chọc ngực Hứa Khinh Tư, đụng bả vai cô ấy một cái, nghênh ngang rời đi.
Hứa Khinh Tư siết chặt nắm đấm, từ từ đi lên lầu, chuyển một cái đã thấy Sơ Tranh đứng ở ngã rẽ.
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cô ấy.
Ánh mắt Hứa Khinh Tư hơi luống cuống: “Cậu... cậu nghe thấy bao nhiêu?”
“Cái gì cũng không nghe thấy.”
Sơ Tranh bình tĩnh đi lên lầu.
Hứa Khinh Tư cắn môi, đuổi theo cô.
Bình thường Hứa Khinh Tư đều mang dáng vẻ của đại tiểu thư cao ngạo, cực ít cúi đầu, cô ấy có chút khó chịu nói: “Tiền dây chuyền, tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“...” Người này là ma quỷ sao?! Sơ Tranh nghiêm túc cự tuyệt: “Không cần, trước đó chúng ta làm giao dịch.”
Lúc ấy Hứa Khinh Tư căn bản không cảm thấy Sơ Tranh thật sự có thể mua được dây chuyền.
Giao dịch kia căn bản cũng không công bằng.
“Hứa Khinh Tư tôi không thích thiếu nợ người khác.” Hứa Khinh Tư cam đoan nhất định sẽ trả lại cho cô.
“...” Sơ Tranh quay đầu: “Nếu không cậu giúp tôi làm bài tập đi.”
“???”