Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1316: Chương 1316: Thiên kim thật giả (24)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Mắc mớ gì tới cô.”

Tâm tình Sơ Tranh không tốt, trực tiếp đi vào trong trường học.

“Đúng là chuyện không liên quan đến tôi, dù sao tôi cũng sẽ không đến mức không có tự ái như cô, Bùi tiên sinh đã lớn tuổi như vậy...”

Đỗ Hạ ngăn cô lại, con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái, túm lấy Đỗ Hạ quật ngã xuống đất.

“A!”

Học sinh ở cổng trường dồn dập kinh hô, cũng cấp tốc lui lại.

Tiếng rống giận dữ của chủ nhiệm giáo dục từ bên trong truyền ra: “Làm gì đấy!!”

Sơ Tranh: “...”

Bình tĩnh bình tĩnh!

Xúc động là ma quỷ!!

Ta không nên đi cổng trường!!

Chủ nhiệm giáo dục có thù với ta sao?

Chủ nhiệm giáo dục chạy tới, tròng mắt đã trừng đến sắp rớt ra ngoài: “Bạn học Nhan Sơ Tranh, em làm gì thế!! Sao có thể đánh bạn học trong trường học!”

Sơ Tranh: “Chủ nhiệm, em không có.”

“Tôi tận mắt nhìn thấy em còn nói không có?” Chủ nhiệm giáo dục tức giận: “Còn không buông ra cho tôi!”

Sơ Tranh buông Đỗ Hạ ra, Đỗ Hạ vừa đổi quần áo mới, ngồi dưới đất cọ ra không ít tro bụi và một chút vết bẩn.

Sắc mặt Đỗ Hạ khó coi đứng lên.

Sơ Tranh rất là đúng lý hợp tình phủ nhận: “Chủ nhiệm, bây giờ em ở phía ngoài trường học.”

Chủ nhiệm giáo dục nhìn nơi Sơ Tranh đứng một chút, thần sắc đổi tới đổi lui, chỉ vào Sơ Tranh, nửa ngày cũng không nói được chữ nào.

“Đánh người mà còn lý luận!” Chủ nhiệm giáo dục tức giận đến dựng râu trừng mắt: “Hai người các em, theo tôi vào văn phòng!”

-

Sơ Tranh lần nữa nhận lấy một phần giấy kiểm điểm, tâm tình lại càng không tốt, toàn thân đều lộ ra hơi lạnh người sống chớ đến gần.

Hạ San nhìn trộm sắc mặt Sơ Tranh, thận trọng: “Tiểu Sơ, cậu không sao chứ?”

Hạ San nghe bạn học nói.

Sơ Tranh đánh ngã Đỗ Hạ ở ngoài cổng trường.

Nhưng chỉ quật ngã xuống đất, chưa xảy ra chuyện gì.

Sơ Tranh mặt lạnh, nói hai chữ đến sát khí bốn phương: “Không sao.”

Hạ San: “...”

Run lẩy bẩy.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy có chuyện!!

Suốt một tiết Hạ San đều kinh hồn táng đảm, cũng may dường như Sơ Tranh đang nghiêm túc viết kiểm điểm, cũng không làm gì.

Khi hết tiết, Sơ Tranh rời khỏi chỗ ngồi, Hạ San nhìn thấy giấy kiểm điểm cô đặt ở dưới sách, Hạ San kéo ra ngoài, nhìn thấy nội dung viết phía trên.

Thứ nhất, ta không nên đi cổng trường.

Thứ hai, không nên xúc động động thủ ngay trước mặt nhiều người như vậy.

Thứ ba, ta không sai.

Thứ tư, tạm thời chưa nghĩ ra.

Hạ San: “...”

Cái này nhìn thế nào cũng không giống giấy kiểm điểm, càng giống như nhắc nhở mình lần sau phải chú ý những điểm này...

Thứ đồ chơi này mà đưa ra, chủ nhiệm giáo dục sẽ bị tức chết đó?!

Hạ San thấy Sơ Tranh trở về, nhanh chóng nhét giấy kiểm điểm về lại.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc lần nữa rút ra một trang giấy, đoan đoan chính chính viết lên ba chữ giấy kiểm điểm.

“...”

-

Kiểm điểm lần này không cần đọc trước toàn trường, Sơ Tranh viết xong liền nộp cho chủ nhiệm giáo dục.

Chủ nhiệm giáo dục giáo dục cô nửa ngày, Sơ Tranh nghe vào lỗ tai trái rồi ra lỗ tai phải.

Rời khỏi văn phòng lại là một cô gái tốt!

“Nghe nói Đỗ Hạ kia có đồng hồ mười mấy vạn đó.”

“Mười mấy vạn? Đắt thế à?”

“Đương nhiên là đắt, còn có quần áo cô ta mặc, đều là hàng hiệu kiểu mới đấy.”

“Có tiền thật tốt.”

Đỗ Hạ bây giờ ngày nào cũng khoe của, chọc đến học sinh không ngừng hâm mộ cô ta.

Đỗ Hạ cũng lâng lâng, cả ngày được đám học sinh này thổi phồng, dường như quên luôn cả ân oán của mình và Sơ Tranh.

Hôm nay có tiết thể dục, lớp của Sơ Tranh và lớp của Đỗ Hạ học cùng nhau, hình như giáo viên thể dục lớp Đỗ Hạ xin nghỉ, cho nên chuyển tiết cho bọn họ, để hai lớp học cùng nhau.

Mặc dù là học cùng, nhưng khi tập hợp, vẫn đứng riêng từng lớp.

Giáo viên thể dục tùy tiện nhất, cho học sinh tự hoạt động.

Các nam sinh chơi bóng, nữ sinh thì tụ tập trò chuyện bát quái.

Sơ Tranh cho là Đỗ Hạ sẽ tới làm phiền mình, kết quả cô ta vội vàng “xã giao”, không tìm cô gây phiền phức.

“...”

【 Tiểu tỷ tỷ cô xem, có phải có tiền rất tốt không!! 】

Ha ha.

Sơ Tranh lắc lư trở về phòng học, phòng học đã có học sinh, Sơ Tranh ngồi trở lại vị trí, có bạn học tới tìm đồ ở chỗ ngồi của Hạ San.

Sơ Tranh chống cằm nhìn cô ta.

Bạn học vốn đang tìm đến hăng say tê cả da đầu, lắp ba lắp bắp giải thích.

“... Tớ... Tờ mượn sách bài tập của Hạ San, tớ nói với cậu ấy rồi.”

Sơ Tranh thả tay xuống, nằm úp sấp trên mặt bàn ngủ.

Bạn học kia thở phào, nhanh chóng tìm được sách bài tập của Hạ San, ngay khi cô ta chuẩn bị rời đi, trông thấy trên mặt bàn có một chiếc đồng hồ.

Đại bộ phận bị sách ngăn trở, chỉ lộ ra một góc.

Nhưng mà...

Sao lại có chút giống cái đồng hồ của Đỗ Hạ kia vậy?

Bạn học kia hơi nghi hoặc, nhưng hơn nửa đồ vật bị Sơ Tranh đè lên, cô ta cũng không dám động, mau chóng rời khỏi vị trí.

-

Rầm ——

Cửa sau của phòng học bị người đá văng ra, Đỗ Hạ mang theo bạn cùng lớp của cô ta, khí thế hung hăng xông vào.

Tiết thể dục còn chưa kết thúc, phòng học không nhiều người, Đỗ Hạ làm ra thế trận lớn như thế, tất cả mọi người ngừng chuyện trong tay lại, quay đầu nhìn qua.

Ánh mắt Đỗ Hạ đảo qua phòng học, mấy bước đi đến vị trí của Sơ Tranh, nhấc chân đá vào bàn học của Sơ Tranh.

Bàn học lắc lư, người nằm sấp ở trên bàn tất nhiên có cảm giác.

Sơ Tranh nâng đầu đang chôn trong khuỷu tay lên, đối đầu với ánh mắt Đỗ Hạ.

Sơ Tranh: “...”

Ta đang nằm mơ à?

Có vẻ như trông thấy con chó điên Đỗ Hạ kia rồi?

Sơ Tranh rất nhanh xác định không phải mình nằm mơ, là Đỗ Hạ thật sự đang đứng trước mặt cô, vừa rồi còn đạp bàn của cô...

Sơ Tranh trấn định ngồi dậy: “Bạn học Đỗ Hạ, cô đi nhầm phòng học à.”

Chạy đến chỗ cô phát điên cái gì!

Muốn chết sao!

Sơ Tranh khống chế lại xúc động muốn xử lý của mình.

Sắc mặt Đỗ Hạ cực kém, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi: “Nhan Sơ Tranh, đồ của tao đâu!”

“Đồ gì?” Đồ của ngươi đi hỏi ta làm gì! Ta còn có thể cầm đồ của ngươi? Thứ của ngươi mà có thể làm ta nhớ thương cũng chỉ có cái mạng kia thôi!

【...】Khi nào tiểu tỷ tỷ mới có thể làm người đây.

Đỗ Hạ không biết Sơ Tranh đang nhớ thương cái mạng nhỏ của cô ta, lúc này cất cao giọng: “Đồ mày trộm! Mau trả lại cho tao!”

Nội tâm Sơ Tranh rất đần độn: “???”

Ta, ta trộm đồ?

Chó điên vu hãm một lần không đủ, khăng khăng phải vu hãm ta trộm đồ thành công mới vui lòng đúng không!!

Những bạn học khác trong phòng học cũng rất tò mò.

“Thứ gì thế?”

“Hình như là đồng hồ của Đỗ Hạ bị mất, cái đồng hồ mười mấy vạn ấy.”

“A... Bị Nhan Sơ Tranh trộm?”

“Không biết.”

Trước đó Đỗ Hạ vu oan nói xấu Sơ Tranh trộm 20 vạn, về sau xin lỗi ngay trước mặt học sinh toàn trường, cho nên lần này mọi người không mù quáng tin tưởng nữa.

Ngày hôm nay học tiết thể dục, Đỗ Hạ không mang đồng hồ đi, kết quả lúc cô ta trở về, phát hiện đồng hồ không thấy đâu.

Vốn chính là hai lớp học chung, cho nên tin tức truyền đi rất nhanh.

Không biết Đỗ Hạ nghe ai nói gì, cho rằng là Sơ Tranh trộm, nên giờ khí thế hùng hổ chạy đến chất vấn.

Dường như Đỗ Hạ nắm giữ chứng cớ gì đó, cười lạnh một tiếng: “Đồng hồ của tao, có phải mày trộm không?!”

Sơ Tranh mặt không cảm xúc phủ nhận: “Tôi không trộm đồ của cô.”

Đỗ Hạ: “Có người nhìn thấy trên mặt bàn của mày, mày còn không thừa nhận? Nhan Sơ Tranh, có phải là mày ghen tị với tao không, nên mới trộm đồ của tao? Đây chính là mười mấy vạn, mày có biết nếu tao báo cảnh sát, mày sẽ thế nào không?”

Sơ Tranh bất động như núi: “Tôi không có.”

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Đỗ Hạ nhìn về phía sau, chỉ vào một nữ sinh.

“Cậu qua đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.