Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nữ sinh kia rõ ràng là người vừa rồi đến chỗ Hạ San tìm sách bài tập, lúc này có chút sợ hãi đi lên phía trước.
“Có phải cậu trông thấy đồng hồ của tôi ở chỗ ngồi của cô ta không?” Đỗ Hạ hỏi nữ sinh kia.
Vừa rồi nữ sinh ra ngoài, nghe thấy có người nói đồng hồ của Đỗ Hạ biến mất, cô ta nhớ lại cái đồng hồ mình trông thấy ở chỗ ngồi của Sơ Tranh.
Đồng hồ đeo tay của Đỗ Hạ từng bị người ta chụp lại đủ kiểu ảnh HD, truyền khắp tất cả mọi người.
Nữ sinh khẩn trương gật đầu.
Sơ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ: “Cậu xác định?”
Đối đầu với ánh mắt bình tĩnh kia của Sơ Tranh, nữ sinh đột nhiên có chút không xác định.
Khi nữ sinh chần chờ, ánh mắt Đỗ Hạ quét đến mặt bàn Sơ Tranh, nhìn thấy đồng hồ lộ ra một chút.
“Nhan Sơ Tranh, mày còn nói mày không trộm, nó ở ngay trên bàn mày.” Đỗ Hạ chỉ vào bàn của Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn sang phía Đỗ Hạ chỉ.
Dưới một quyển sách tiếng anh, lộ ra nửa bên mặt đồng hồ.
Cứ nhìn như vậy, xác thực không khác gì cái đồng hồ kia của Đỗ Hạ.
Sơ Tranh không hề chú ý tới đồng hồ của Đỗ Hạ, nhưng nhìn từ thần sắc của bạn học xung quanh, thì có lẽ cũng cảm thấy cái đồng hồ này chính cái của Đỗ Hạ.
Sơ Tranh: “...”
Đã nói vì sao Vương bát đản lại chỉ định cô mua cái này rồi.
Hóa ra là đào hố ở đây chờ ta!
Vương bát đản con chó điên này!
Đỗ Hạ đã nhận định là do Sơ Tranh trộm, vênh vang đắc ý: “Nhan Sơ Tranh, mày mau trả đồ lại cho tao!”
Sơ Tranh vẫn trấn định như cũ: “Cô xác định?”
Đỗ Hạ hừ lạnh: “Sự thật đã bày ra trước mặt, còn có gì xác định với không xác định, mày chính là tên trộm.”
Người này biểu hiện như không quan tâm gì cả.
Bây giờ không phải đang phạm tội đấy sao!
Cô căn bản chính là ghen ghét mình.
Bây giờ còn trộm trên đầu mình!
Lần trước là vu oan, lần này thì không chứ!
Đỗ Hạ đã nghĩ kỹ, muốn để cô cũng làm kiểm điểm trước học sinh toàn trường, sau đó xin lỗi mình, cô ta muốn trả lại sự mất mặt lần trước!
Sơ • tên trộm • Tranh dịch chuyển quyển sách tiếng anh kia ra, lấy cái đồng hồ kia ra, cầm lấy dây đồng hồ, đồng hồ tự nhiên rủ xuống: “Của cô?”
Đỗ Hạ vừa định đáp, ánh mắt quét đến mặt đồng hồ, biểu cảm lập tức cứng đờ.
Toàn bộ đồng hồ hoàn chỉnh lộ ra, bạn học xung quanh lập tức châu đầu ghé tai nhau.
“Hình như có chút không giống...”
“Cái đồng hồ của Đỗ Hạ màu sắc bên trong không đậm như thế...”
“Hoa văn hình như cũng không giống nhau lắm.”
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung lắc lắc đồng hồ: “Của cô?”
Đồng hồ thoảng qua trong không khí, mặt đồng hồ chiết xạ ra ánh sáng rất nhỏ, lọt vào đáy mắt đám người.
Những bạn học này có thể không phân rõ lắm, nhưng Đỗ Hạ ngày nào cũng ôm ấp cái đồng hồ của mình, chiếc đồng hồ đeo tay này vừa lộ ra, cô ta liền biết, đây không phải đồng hồ của mình.
Đỗ Hạ bị vả mặt trong nháy mắt, trên mặt nóng bỏng.
Nhưng rất nhanh cô ta liền trấn định lại: “Mày... có phải là mày giấu rồi không!”
Đúng, tuyệt đối là cô giấu đi rồi, bằng không thì sao lại không thấy!
Chắc chắn là cô!
Đồng hồ là cha Đỗ mua cho cô ta.
Cùng một nhãn hiệu với cái trước kia của Nhan Sơ Tranh.
Cô nhìn thấy sao lại không ghen ghét?
Nhất định là cô!
Sơ Tranh tiện tay ném đồng hồ về trên mặt bàn, giọng nói lãnh đạm hỏi: “Vì sao tôi phải lấy đồng hồ của cô!”
“Mày ghen ghét với tao!”
Ta... Ta ghen ghét?
Được thôi!
“Tại sao tôi phải ghen ghét cô?”
Thần sắc Đỗ Hạ có vẻ hơi dữ tợn, cắn răng, gằn từng chữ: “Mày hỏi vì sao? Mày luyến tiếc những vinh hoa phú quý này, mày không thể nhìn tao sống tốt!”
Sơ Tranh: “...”
Đây chẳng lẽ là tác dụng kỳ diệu của huyết thống?
Đều thích bổ não như thế?
Coi như dung mạo ngươi đẹp, cũng không thể tùy tiện bổ não như vậy được!!
“Đỗ Hạ, có phải cậu nhầm rồi không...”
Sơ Tranh còn chưa có động tác, thì đã có bạn học lên tiếng thay cô.
Có một người thì sẽ có người thứ hai.
“Đúng thế, có phải cậu đặt nhầm chỗ, rồi nhớ nhầm không?”
“Chiếc đồng hồ này cũng không phải cái kia của cậu...”
Những học sinh này đột nhiên giúp đỡ Sơ Tranh nói chuyện, Đỗ Hạ có chút đần độn, tiểu tùy tùng bên cạnh lập tức thấp giọng nói với cô ta hai câu.
Hóa ra là vừa rồi có học sinh tra xét chiếc đồng hồ kia của Sơ Tranh.
Bởi vì kiểu dáng cũng gần giống như đồng hồ của Đỗ Hạ, nên đã trực tiếp tra xét nhãn hiệu của Đỗ Hạ, rất nhanh liền tìm được cái giống như cái của Sơ Tranh ở trên trang web.
Nhưng mà giá cả...
Đã gấp mấy lần, đột phá hàng trăm vạn.
Hai cái đồng hồ này cùng một hệ liệt, nếu như không nhìn kỹ chi tiết bên trong, chỉ vội vàng nhìn qua, thì xác thực rất dễ dàng nhận sai.
Cái của Sơ Tranh là món ở cấp C trong hệ liệt.
Cái của Đỗ Hạ là cấp cuối cùng.
Đừng nhìn như tương tự nhau mà nhầm, nhìn kỹ sẽ phát hiện chi tiết bên trong, căn bản không cùng một đẳng cấp.
“Đây chính là trên cổ tay mang căn hộ trong truyền thuyết sao?” Bạn học A không ngừng hâm mộ.
“Trăm vạn...” Bạn học B nuốt một ngụm nước bọt: “Đời tớ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không.”
Bạn học C quét mắt nhìn Đỗ Hạ một vòng: “Đỗ Hạ đây không phải là tự mình đa tình à? Người ta có cả đồng hồ trăm vạn, còn để ý đến cái mười mấy vạn của cô ta à?”
Bạn học D tự cho là đúng hạ giọng: “Các cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Cô ta lấy đâu ra tiền?”
Trăm vạn, không phải một trăm tệ.
Nhiều tiền như vậy...
Không phải Nhan gia rất nghèo sao?
Sao có thể mua được đồng hồ đắt hơn cả Đỗ Hạ?
Bạn học F nháy mắt ra hiệu: “Không phải Nhan gia là nhà giàu ẩn tàng gì đó chứ?”
“...”
Các bạn học xì xào bàn tán, cùng với ánh mắt quét tới, khiến cho sắc mặt Đỗ Hạ tái xanh, tức giận đến toàn thân phát run, ánh mắt phẫn nộ lại oán độc trừng Sơ Tranh.
Làm sao có thể...
Sao cô có thể có đồng hồ trăm vạn?
Ai mua cho cô?
Bùi... Bùi gia sao?
Sơ Tranh một tay chống bàn, nhìn về phía Đỗ Hạ: “Còn có việc?”
Đỗ Hạ cắn môi không nói chuyện.
Cô không lấy đồng hồ của mình, vậy đồng hồ của cô ta đâu?
Đó chính là mười mấy vạn...
“Nhan Sơ Tranh tốt nhất là mày không lấy!” Đỗ Hạ chỉ vào Sơ Tranh buông lời.
Sơ Tranh giơ tay nắm lấy ngón tay Đỗ Hạ, dùng sức vặn một cái.
Tất cả mọi người trong phòng học đều nghe thấy một tiếng “răng rắc”, đặc biệt thanh thúy.
Có lẽ là động tác của Sơ Tranh quá nhanh, dẫn đến Đỗ Hạ ngay lập tức không kịp phản ứng, chờ Sơ Tranh đẩy cô ta lên trên bàn, mới hậu tri hậu giác cảm giác được đau đớn.
“A...”
Đỗ Hạ kinh hoảng kêu ra tiếng.
“Nhan Sơ Tranh mày làm gì!”
“Vừa rồi cô đạp bàn của tôi.” Sơ Tranh ấn lấy Đỗ Hạ, cúi người, nói bên tai cô ta: “Dù thế nào tôi cũng phải đạp về.”
Con ngươi Đỗ Hạ co rụt lại, còn chưa nghĩ rõ ràng lời Sơ Tranh nói là có ý gì, bắp chân đột nhiên đau xót.
Bàn học không vững vàng, lập tức đổ xuống đất.
Đỗ Hạ cũng ngã xuống đất theo bàn học, đầu gối và cánh tay đều chống xuống đất, cọ ra máu trên bàn học.
“Các em đang làm gì thế?”
Chủ nhiệm giáo dục giống như u linh xuất hiện ở phía trước cửa.
Đám người xì xào bàn tán, trong nháy mắt yên tĩnh như gà.
“Chủ nhiệm...” Đỗ Hạ trông thấy chủ nhiệm giáo dục, lập tức hét to một tiếng, muốn cáo trạng.
Sơ Tranh đột nhiên giơ tay kéo cánh tay Đỗ Hạ, kéo cô ta từ dưới đất dậy, chững chạc đàng hoàng: “Chủ nhiệm, bạn học Đỗ Hạ ngã, em dìu bạn ấy một chút.”
Đỗ Hạ bỗng nhiên quay đầu trừng Sơ Tranh.
Dưới tay Sơ Tranh hơi dùng sức.
Đỗ Hạ chỉ cảm thấy cánh tay lạnh lẽo một trận, nơi bị cô nắm lấy, đều cảm thấy như không còn là của mình nữa.
Khủng hoảng không khỏi xông lên đầu.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn cô ta, phảng phất như đang im ắng uy hiếp: Nếu cô dám nói lung tung, cẩn thận cánh tay này không giữ được.
***
Cuối tuần vui vẻ nha, hôm nay chỉ lê lết được đến đây thôi •﹏•